Sau khi ghé nhìn cha mẹ của Đường Quốc Phi xong, Hạ Nhạc Thiên lại mua vé xe quay về thành phố B.
Vừa lúc Trần Đỉnh cũng xuất viện, khi cậu tới bệnh viện thì đụng phải Bùi Anh đã xử lý xong mọi thủ tục, hai người cùng nhau đến phòng bệnh gặp Trần Đỉnh, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Trần Đỉnh có một căn phòng ở tạm ở thành phố này, trực tiếp nói địa chỉ để tài xế chở bọn họ đến nơi.
Hạ Nhạc Thiên không biết Trần Đỉnh rốt cuộc làm nghề gì, nhưng nhìn căn phòng nghỉ ngơi tạm thời trong lời của hắn, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn, liền mơ hồ ý thức được Trần Đỉnh hình như còn giàu hơn cậu nghĩ.
Nếu là trước kia, Hạ Nhạc Thiên có lẽ sẽ có chút hâm mộ.
Nhưng hiện tại, trong lòng cậu đều là những suy nghĩ làm sao để nắm chắc vị trí đệ nhất, không còn tâm trạng quan tâm đến những vật ngoài thân.
Trần Đỉnh ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nói thẳng: "Chung cư này vẫn tương đối an toàn, chúng ta có thể xem nơi này như căn cứ lâm thời."
Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn ở nhà người khác, nhưng cậu sợ nếu về ký túc xá trường học, chỉ sợ sẽ tức cảnh sinh tình.
Hơn nữa nếu ba người đều ở cùng một chỗ, càng tiện cho việc thương lượng về trò chơi, Hạ Nhạc Thiên không từ chối, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Bùi Anh biết tình huống đặc biệt thì phải đối xử đặc biệt, nguyên bản thì nàng và Trần Đỉnh đều hiểu rõ, không cần phải nhiều lời.
Tiếp đó, Trần Đỉnh đặt cơm hộp, mỹ danh là chúc mừng ba người lập đội.
Hắn nói: "Hiện tại cơ thể tôi đã khôi phục cũng không tệ, nghỉ ngơi thêm một ngày thì có thể vào Thi Đấu Xếp Hạng."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vết thương của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cứ tĩnh dưỡng thêm mấy ngày đi."
Dù sao thì mức độ nguy hiểm của Thi Đấu Xếp Hạng vượt xa trò chơi bình thường.
Dĩ nhiên Trần Đỉnh cũng muốn nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể thật tốt, nhưng hắn cũng rất sốt ruột: "Nói thật thì, tôi có hơi lo lắng hạng hai sẽ vào trò chơi thêm một lần nữa, một khi người này có thể sống sót ra khỏi trò chơi, nói không chừng điểm tích lũy sẽ vượt qua cậu."
Hạ Nhạc Thiên trầm mặc không đáp.
Không sai.
Người chơi kia chỉ trong hai ngày đã hoàn thành hai lần Thi Đấu Xếp Hạng, trước mắt thì đây là đối thủ nặng kí nhất của cậu.
Hạng nhất Bảng Xếp Hạng, tuyệt đối không thể người khác đoạt đi.
Trần Đỉnh cũng nghĩ như vậy.
Bùi Anh nhìn hai người, cắn răng nói: "Tôi cảm thấy Trần Đỉnh nói rất có lý, không thể để Gothic Sứ Giả cướp mất vị trí hạng nhất."
Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ vài giây, nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta cứ chuẩn bị một chút, ngày mai tiến vào Thi Đấu Xếp Hạng."
Trần Đỉnh đang định gật đầu thì chợt nhớ ra cái gì: "Nhưng cậu mới từ Thi Đấu Xếp Hạng ra không bao lâu, lúc này lại vào Thi Đấu Xếp Hạng......"
"Không thành vấn đề, tôi hoàn toàn trụ được." Hạ Nhạc Thiên ngắt lời, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trần Đỉnh không nói nữa, lấy điện thoại ra liệt kê danh sách, chọn mua một ít vật phẩm và công cụ, chuẩn bị cho Thi Đấu Xếp Hạng kế tiếp.
Cùng lúc đó.
Tất cả người chơi, đặc biệt là một các người chơi lâu năm đều nhìn chằm chằm vị trí Bảng Xếp Hạng, tâm tư khác nhau.
Đặc biệt là người đứng thứ ba.
ID nổi tiếng nhất Bảng Xếp Hạng chỉ có [Da Da Hạ] một đêm thành danh.
Các người chơi không lúc nào không chú ý người này, nhìn chằm chằm điểm số trên Bảng Xếp Hạng.
Mắt thấy [Gothic Sứ Giả] đã vào Thi Đấu Xếp Hạng một lần, hơn nữa điểm tích lũy cũng thay đổi...... Mọi người càng căng mắt nhìn chằm chằm hạng nhất, tự hỏi khi nào người này mới tiến vào Thi Đấu Xếp Hạng.
Sau khi Bảng Xếp Hạng đổi mới một lần nữa, vô số người chơi thình lình phát hiện thông tin của top 1 Bảng Xếp Hạng đã thay đổi.
[Da Da Hạ] --[1/22]
Các người chơi lập tức hít vào một hơi.
Không hổ là đại lão thần bí có thể ngồi vững trên đỉnh Kim Tự Tháp, chưa được bao lâu đã hoàn thành một lần Thi Đấu Xếp Hạng, hơn nữa còn lấy được số điểm cao như thế.
Ngay sau đó.
Bọn họ lại phát hiện sau khi điểm tích lũy của hạng nhất thay đổi, điểm của hạng hai [Gothic Sứ Giả] cũng biến hóa.
[Gothic Sứ Giả] -- [2/17]
Người chơi thông minh lập tức ý thức được, hạng hai [Gothic Sứ Giả] là vì phát hiện điểm số của hạng một thay đổi, lúc này mới lại vào trò chơi thêm lần nữa. Mục đích rất đơn giản.
Ai mà không muốn đứng đầu Bảng Xếp Hạng.
Nhưng hiển nhiên, ván đấu này [Gothic Sứ Giả] vẫn thua.
Hắn đã tham gia Thi Đấu Xếp Hạng hai lần, kết quả điểm số của hắn còn không nhiều bằng hạng nhất tham gia Thi Đấu Xếp Hạng một lần.
Không có bất kỳ người chơi nào cho rằng trong đây là sai sót của hệ thống, ngược lại đều kinh ngạc cảm thán thực lực kinh người của hạng nhất Bảng Xếp Hạng.
Trò chơi cũng đã giải thích rõ ràng, điểm tích lũy không phải cố định, nó dựa vào biểu hiện của người chơi trong Thi Đấu Xếp Hạng để tiến hành tổng hợp đánh giá.
Bên kia.
Trần Đỉnh đang cùng Hạ Nhạc Thiên nói về vấn đề điểm tích lũy.
"Xem ra nếu chúng ta muốn đạt được nhiều điểm tích lũy, phải cố gắng tìm ra nhiều manh mối hơn những người chơi khác, bên cạnh đó, nếu có thể giúp đỡ hoặc cứu người chơi khác, cũng có thể làm tăng điểm tích lũy." Trần Đỉnh vừa ngẫm nghĩ vừa nói ra phân tích của mình. Hạ Nhạc Thiên cảm thấy Trần Đỉnh nói không sai.
Bùi Anh ngồi bên cạnh cũng nói: "Nhưng nếu có người chơi khác muốn hại tân nhân, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể thuận tay giúp một chút, nếu bị người chơi khác ghi hận sẽ càng phiền phức."
Không sợ người chơi xong việc sẽ tìm họ trả thù, mà sợ người này sẽ âm thầm giở trò quỷ hại bọn họ trong trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên cùng Trần Đỉnh đồng ý.
"Quyết định xong rồi, hiện tại mới 3 giờ rưỡi chiều, chúng ta tranh thủ mua đồ vật, sau đó lại ăn uống nghỉ ngơi, ngày mai buổi sáng 8 giờ gặp nhau ở phòng khách." Trần Đỉnh nói.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Được."
Sau đó, ba người rời khỏi chung cư để mua sắm vật phẩm, đến chạng vạng 7 giờ mới quay về, tuy ba người đều là người chơi Tử Vong được tăng cường thể lực, nhưng cứ đi dạo mua sắm liên tục như vậy cũng có hơi mệt mỏi, từng người tạm biệt nhau về phòng. Hạ Nhạc Thiên lấy chăn gối từ Không Gian Bao Vây ra đặt lên giường, sau đó đi tắm rửa sấy tóc, lúc này mới chui vào ổ chăn, thở dài một tiếng thoải mái dễ chịu.
Đột nhiên cậu có cảm giác đã lâu không ngủ trên giường.
Nằm trên giường ngây người trong chốc lát, Hạ Nhạc Thiên nghe tiếng nhắc nhở từ điện thoại truyền đến, cậu mở ra nhìn, sau đó trên mặt lộ ra chút ý cười.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đang làm gì?]
Là tin nhắn của Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên Thích Lệ Phi chủ động nhắn tin cho mình, cảm giác này có hơi suиɠ sướиɠ.
[Da Da Hạ : Mới vừa tắm rửa xong, hiện tại nằm trên giường nghỉ ngơi.]
Thích Lệ Phi lại gửi tin đến, tốc độ cực kỳ nhanh.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần Đại: Thế giới Hiện Thực lúc này chưa đến 8 giờ, cậu ngủ sớm như vậy sao?] Hạ Nhạc Thiên có chút buồn cười, bất đắc dĩ trả lời Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Không còn cách nào, cần phải nghỉ ngơi sớm để ngày mai vào Thi Đấu Xếp Hạng.]
Khoảng mười mấy giây sau, Thích Lệ Phi mới trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Vậy mai gặp.]
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.
A?
Thích Lệ Phi có ý gì?
[Da Da Hạ: Anh nói vậy là ý gì?]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Chính là ý mà cậu nghĩ.]
Hạ Nhạc Thiên buồn bực, bùm bùm gõ chữ.
[Da Da Hạ: Tôi cũng không phải con giun trong bụng anh, tôi làm sao biết ý của anh có phải như tôi nghĩ hay không.]
Qua vài giây, đối phương lại gửi đến.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Cậu tự hiểu.]
Hạ Nhạc Thiên nghẹn lời, lại tiếp tục gửi tin nhắn hỏi Thích Lệ Phi, kết quả đối phương lại trả lời cụt ngủn. [Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần Đại: Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.]
Sau đó dù Hạ Nhạc Thiên nói gì, Thích Lệ Phi cũng không nhắn lại nữa, cứ như đang giả chết.
Hạ Nhạc Thiên giận dỗi gửi co Thích Lệ Phi một cái mặt.
[Da Da Hạ : ="= ]
Sau đó đóng trò chơi nhắm mắt ngủ.
*
Vũ trụ sao trời.
Thần ngồi thoải mái trên ghế làm việc, tay cầm điện thoại, trên mặt mang theo ý cười.
Vô số cầu sáng lén lút lập loè, dường như đang kinh ngạc cảm thán gì đó, giống hệt như quần chúng hóng hớt ăn dưa, điên cuồng bát quái.
Hôm này Thần linh lại không trách cứ bọn chúng nói chuyện riêng trong giờ làm việc, mà lại chống cằm trầm ngâm: "Ngày mai nên mặc gì đây?"
Hắn nghĩ đến vấn đề vô cùng nghiêm túc và quan trọng, mày cũng hơi nhăn lại.
Tự hỏi không bao lâu, di động lại truyền đến tiếng leng keng leng keng, làm vị Thần đang tự hỏi "Thần" sinh lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. [Da Da Hạ: ="= ]
Thần khẽ hoảng hốt, hiếm khi lộ ra vẻ mặt bối rối, lẩm bẩm tự nói: "Đây là cái gì?"
Hắn suy tư một lát, lại dùng điện thoại tìm kiếm ý nghĩa của biểu tượng cảm xúc, sau đó nghiêm túc tắt điện thoại, quyết định ngày mai phải cho loài người đại bất kính này một bài học.
Nhưng mà......
Hắn lại lâm vào trầm tư.
-- Rốt cuộc ngày mai nên mặc gì mới được đây...
*
Hạ Nhạc Thiên tỉnh lại thì cầm điện thoại nhìn thời gian, mới 6 giờ rưỡi, cậu lại nằm nướng trên giường, trong đầu toàn là câu nói ngày hôm qua của Thích Lệ Phi.
Cau mày nghĩ một lúc, Hạ Nhạc Thiên nhịn không được bật dậy.
Không thể nào?
Không lẽ ý của Thích Lệ Phi là hôm nay sẽ đến gặp mình? Nhưng rõ ràng Thích Lệ Phi đã nói hắn sẽ không lấy thân phận người chơi để tham gia Thi Đấu Xếp Hạng. Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy cả người nôn nao, nếu thật là vậy, chẳng phải hôm nay cậu sẽ gặp lại Thích Lệ Phi sao......
Không được, không được.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng bò xuống giường rửa mặt, sau đó lấy tất cả quần áo từ Không Gian Bao Vây bày trên giường, suy nghĩ nên mặc bộ nào mới thích hợp.
Cậu nhớ lúc trước mình mặc áo ngủ tiến vào trò chơi, mặt bùm một phát đỏ lên, cũng may khi đó không có người nào cười nhạo, bằng không cậu nhất định sẽ buồn bực vài giây.
Hạ Nhạc Thiên nhìn một đống quần áo rộng thùng thình thoải mái trên người, có hơi buồn rầu, lúc cậu chọn quần áo thì đều dựa theo tiêu chí thoải mái và bền chắc, những cái khác thì bỏ qua.
Cứ như vậy, quần áo trong Không Gian Bao Vây đều không có cái nào nhìn thanh lịch đẹp mắt, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể thu quần áo vào Không Gian Bao Vây, bất đắc dĩ đi qua gõ cửa phòng Trần Đỉnh. Lúc này đã hơn 7 giờ, Trần Đỉnh đã sớm tỉnh, ban nãy Hạ Nhạc Thiên cũng nghe được tiếng rửa mặt phòng kế bên.
Trần Đỉnh lập tức mở cửa, nghi hoặc nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Sao vậy?"
Hạ Nhạc Thiên không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi mượn Trần Đỉnh: "Anh có quần áo nào đẹp không, cho tôi mượn một chút, hiện giờ trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, tôi mua không kịp."
Trần Đỉnh nghiêng người, để Hạ Nhạc Thiên vào phòng ngủ, "Chuyện nhỏ, cậu muốn đồ thể dục loại nào, tôi mua rất nhiều, cái nào cũng bền chắc."
Vừa lúc cơ thể của hắn và Hạ Nhạc Thiên không chênh lệch lắm, mặc vào cũng không khó chịu.
Hạ Nhạc Thiên vò tóc: "Có bộ nào thanh lịch khí chất hơn không?"
Trần Đỉnh quái dị nhìn cậu, "Cậu đi xem mắt à?"
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng phản bác: "Không phải, chỉ là gặp một người bạn thôi." Trần Đỉnh nghe vậy, vẻ mặt càng thêm quái dị, tỏ vẻ tôi đây biết hết: "Người bạn mà cậu nói, có phải là người cậu thích không?"
Trần Đỉnh híp mắt nói: "Không thì vì sao cậu lại để ý vẻ ngoài của mình? Còn không phải bởi vì cậu muốn xoè đuôi trước mặt đối phương, phô này mặt hoàn mỹ nhất của mình hay sao?"
Sau khi nói xong, Trần Đỉnh lại thổn thức vỗ vai Hạ Nhạc Thiên, "Sau khi trở thành người chơi, tình cảm đã thành một thứ rất xa xỉ, nếu cậu có người mình thích, nên quý trọng thời khắc hiện tại đi."
Sau đó, Trần Đỉnh lấy vài bộ quần áo tương đối đẹp mắt nhét vào lòng Hạ Nhạc Thiên, "Cầm đi đi."
Hạ Nhạc Thiên bị Trần Đỉnh nói đến hoảng hốt, ôm quần áo trở về phòng mình, đơ mặt một hồi lâu. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.