Mãi đến khi hội trường đã lấp đầy chỗ trống, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, Phần Kiều lướt mắt qua về phía sân khấu. Ánh mắt vừa dừng lại, cô sợ ngây người.
Người trên sân khấu cao ráo rắn rỏi, khuôn mặt sắc cạnh như dao, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. Toàn thân toát ra sự trầm ổn, bình tĩnh lạ thường. Ngay cả bộ tây trang trên người cũng phẳng phiu, tỉ mỉ tô đậm lên nét uy nghiêm vốn có. Người ấy tuy vẫn còn trẻ nhưng tác phong của anh khiến người ta lãng quên ngoại hình và tuổi tác.
Phần Kiều nghe người bên cạnh mình thì thầm: “Trông có vẻ đỉnh thật đấy, những người được chọn diễn thuyết cho ngày lễ khai giảng có ai trẻ vậy không?”.
“Trẻ thật, tôi nghe nói năm ngoái, người của Viện Khoa học thuyết giảng đều ở độ tuổi 90, nói hơn nửa tiếng đã về”.
“Còn trẻ vậy chắc chưa tốt nghiệp bao lâu” – Ánh mắt sinh viên nữ kia hướng thẳng lên sâu khấu: “Biết đâu sau này tôi cũng được Sùng Văn mời về trường như thế”.
Phần Kiều nghiêng đầu, hai mắt kinh ngạc, thấp giọng hỏi Lương Đặc: “Vì sao Cố Diễn lại ở đây? Không phải anh ấy đang bận việc sao?”
Ý cười hiển hiện trên gương mặt Lương Đặc, anh cũng nén giọng trả lời lại: “Cố tổng là cựu sinh viên Sùng Văn, năm ngoái anh ấy đã từ chối về trường. Tôi nghĩ vì năm nay cô Phần nhập học nên Cố tổng mới đồng ý đến đây để tạo một kỷ niệm khó quên cho cô đấy”.
Lương Đặc dừng lại một chút, nói tiếp: “Vì đẩy nhanh lịch trình, thật sự Cố tổng đã làm việc hơn mười mấy tiếng rồi”.
Trên sân khấu, hiệu trưởng đã bắt đầu đọc bài phát biểu, vinh dự giới thiệu cựu sinh viên nói vài lời chào mừng ở lễ khai giảng năm nay: “…….tốt nghiệp đại học Sùng Văn năm 2008, tháng sáu năm nay chính thức đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Cố thị, ủy viên thường trực hội nghị hiệp thương chính trị Nhân dân Trung Hoa[1] lần thứ 17, đồng thời cậu ấy cũng là người trẻ xuất sắc nhất trong lịch sử Sùng Văn. Có lẽ các em đã gặp cậu ấy trên bản tin, nếu chưa gặp thì cũng không sao vì các em sẽ thường xuyên gặp trong tương lai”.
[1]: CPPCC, một cơ quan cố vấn chính trị của Trung Quốc, theo Wikipedia
Hiệu trưởng còn chưa nói xong, sinh viên ngồi dưới đã hít từng ngụm khí lạnh ngắt, chức vụ nào cũng mang sức mạnh ngàn cân. Huống hồ người trên bục vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn trải dài vô tận.
Phần Kiều không ngờ một ngày nào đó ngồi phía dưới nghe người khác giới thiệu về Cố Diễn. Cô cũng không biết anh có nhiều chức danh đến thế, có điều khi nghe họ ca tụng về anh, Phần Kiều bỗng cảm thấy tự hào.
Cố Diễn cất lời, trong nháy mắt, mấy tiếng to nhỏ dưới khán đài im bặt, mọi người nín thở.
Lời nói của anh như ma như quỷ, hớp hồn người ta.
“Tôi là Cố Diễn, hôm nay tôi rất vui vì được quay lại đây......”.
“Ở thời đại xã hội nhiều thăng trầm và biến động, có một lúc nào đó chúng ta không thể xoay đổi được vận mệnh của chính mình, nhưng vẫn hoàn toàn nắm giữ linh hồn của bản thân......”.
Mỗi câu chữ tuôn ra đều thanh thoát, trong trẻo, dẫn chứng phong phú từ điển tích, văn thơ, lời nào cũng tràn trề sức thuyết phục, không một ai có thể tranh cãi. Thêm vẻ mặt rắn đanh thản nhiên, Cố Diễn đã biến thành một pháo đài trí mạng nhất.
“Sau này, khi trở lại đây, có thể các bạn sẽ nói: “Tôi chưa giàu, tôi không nổi tiếng, tôi không có gì. Tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi đã trải qua một sự thay đổi mạnh mẽ. Mặc dù có rất nhiều điều xung đột, giá trị chân – thiện – mỹ bị biến dạng trong xã hội giả dối xấu xa thì tôi vẫn giữ gìn vẹn nguyên chuẩn mực đạo đức của bản thân, làm người trong sạch, cống hiến cho xã hội theo khả năng của mình”.
“Tôi nghĩ, nếu nghe các bạn nói như thế, thầy cô ở Sùng Văn sẽ mở rộng vòng tay đón chào các bạn. Tôi có một niềm tin mãnh liệt vào mỗi một cá nhân nhỏ bé, khi tất cả kết hợp lại sẽ tạo thành một lực lượng phi thường, kiến thiết đất nước giàu mạnh”.
Phần Kiều nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, từ góc nhìn này cô có thể thấy Cố Diễn rất rõ. Mái tóc anh được cắt ngắn để lộ vầng trán cao rộng. Khuôn mặt anh vẫn bình thản thông tuệ như thế, sống mũi thẳng tắp, hàng mi rất dài, đôi mắt hai mí như vực thẳm trông đẹp trai không thể diễn tả thành lời.
Bất chợt Phần Kiều rất muốn chạm vào đó.
Cô bỗng nhớ đến cách đây một năm trước, lần đầu tiên Phần Kiều nhìn thấy Cố Diễn ngồi bên cạnh trong phòng bệnh. Khi đó anh cũng lạnh lùng như thế này, cách xa Phần Kiều đến tận chân trời, bất kì ai cũng không dám đến gần anh.
Không biết từ khi nào, mỗi khi nói chuyện với Phần Kiều anh đều cúi đầu xuống, lời nói dịu dàng. Mặc dù Phần Kiều sai hay đúng, anh không bao giờ trách cứ, càng không vứt bỏ cô đi.
Ký ức lại hiện ra kỳ thi tuyển sinh vào đại học, bên ngoài cổng trường nóng bức, bàn tay khô ráo của anh nắm lấy tay cô. Phần Kiều nhớ đến tấm lưng dài rộng đem đến cảm giác an toàn ở vườn hoa nhà họ Phùng năm nào. Còn có lúc Phần Kiều áp lực, tuyệt vọng nhất, Cố Diễn đã kiên nhẫn, nhẹ nhàng kéo cô thoát khỏi vực sâu.
Cứ như vậy, Cố Diễn thuộc về cô.
Không biết có thứ gì chợt lấp đầy cõi lòng Phần Kiều, dâng lên từng chút một, nhưng nó rất ấm áp.
Bài phát biểu không dài lắm, Cố Diễn vừa dứt lời, hội trường vang vọng tiếng vỗ tay, mãi đến khi hiệu trưởng trở lên sân khấu.
Cố Diễn hơi cúi đầu, khi ngẩng lên tuy hội trường vẫn chưa sáng hẳn, nhưng chỉ cần một giây anh đã nhận ra Phần Kiều trong đám đông.
Ánh mắt cô trong suốt như pha lê, hoàn toàn đặt trên người anh. Hàng lông mày anh hơi giãn ra, thể hiện chút niềm vui không rõ, đôi đồng tử cũng hướng về Phần Kiều cũng lấp lánh ý cười vụn vặt.
Cánh môi Phần Kiều nâng lên, hai mắt cong cong, ai cũng cảm nhận được cô đang vui vẻ.
Khi Cố Diễn vào trong xe, Phần Kiều đã ngồi ở ghế sau từ khi nào.
Vừa thấy anh, cô mừng rỡ gọi: “Cố Diễn!”
Cố Diễn đành lên xe, ngồi vào chỗ của mình. Anh đóng cửa, nói: “Trợ lý Lương nói hôm nay em lại không ăn sáng”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm: “Trước đó em đã ăn rồi, lúc đó em không đói lắm”.
“Phần Kiều, không phải đi học là được lơ là. Nếu em biếng ăn, tôi sẽ cho căn hộ quay về trạng thái cũ”. Vẻ mặt Cố Diễn hoàn toàn nghiêm túc: “Lương Đặc!”.
Lương Đặc đang ngồi ở vị trí phó lái, lách người qua đưa cà mèn.
Bên trong là cơm trưa do dì Trương chuẩn bị, chất lượng hộp cơm rất, khi mở ra thức vẫn còn nóng hôi hổi.
Phần Kiều miễn cưỡng nhận hộp cơm, bần thần khẩy mấy hạt cơm, một hồi sau mới chịu đưa vào miệng. Trong lúc Phần Kiều đang ăn, Lương Đặc tốt bụng nhắc nhở: “Cô Phần Kiều, Sùng Văn có kì huấn luyện quân sự ngay khi mới nhập học đó. Cô mà biếng ăn thì sẽ không có sức đâu”.
Cái gì huấn luyện? – Phần Kiều trân trân hai mắt.
Huấn luyện quân sự đối với Phần Kiều là một kỷ niệm đau thương. Vào năm học quân sự lớp 7[2] chân Phần Kiều bị cọ xát phồng rộp hết lên. Sợ mọi người nghĩ cô là kẻ yếu đuối, cô chỉ có thể chịu đau tiếp tục huấn luyện. Lúc đó trời lại nóng, bàn chân Phần Kiều suýt nữa bị viêm nhiễm, cuối cùng ba Phần Kiều phải xin cho cô nghỉ để đưa cô đến gặp bác sĩ.
[2]: Theo luật giáo dục quốc phòng Trung Quốc, học sinh tiểu học và học sinh trung học cơ sở cũng được huấn luyện quân sự, thời gian tầm trước khai giảng tháng 9 hoặc sau quốc khánh vào tháng 10. Chủ yếu về đội hình và động tác cơ bản
Cũng vì chuyện đó, Phần Kiều đã bỏ lỡ thời điểm kết bạn tốt nhất. So với bạn học tham gia đầy đủ kì huấn luyện, cô như cách xa họ một bức tường thật dày, không thể nào gần gũi bằng.
Đến bây giờ, ký ức của Phần Kiều về kì huấn luyện quân sự chính là những vết sưng tấy đau thấu xương kia, mỗi một bước hệt như đang đi trên thảm gai.
Phần Kiều vẫn phải tham gia kỳ huấn luyện này, nhất định nó còn khắc nghiệt hơn so với hồi cấp 2. Tuy đã luyện bơi một thời gian, thể lực của Phần Kiều đã được nâng cao, nhưng tưởng tượng phải khổ luyện dưới ánh nắng gắt gao, bắp chân cô không kìm chế được run rẩy. Phần Kiều sợ nhất là bị nướng cháy khô dưới trời nóng, đầu cô sẽ quay mòng mòng, không chịu được.
Cố Diễn vờ như không thấy vẻ sợ sệt trên mặt Phần Kiều: “Ở Sùng Văn, nếu không tham gia huấn luyện quân sự thì không tốt nghiệp được đâu. Nếu xin được năm nhất thì năm hai cũng không thể thoát được”.
Cố Diễn cũng tốt nghiệp từ Sùng Văn, quy trình huấn luyện quân sự như thế nào anh biết rất rõ. Không phải anh muốn Phần Kiều chịu khổ ở đó, thực sự Phần Kiều không hợp với chuyện này, nhưng cô cần phải tiếp xúc với nhiều người hơn. Nếu như ngay từ năm đầu đã không tham gia thì Phần Kiều sẽ không có bạn bè gì như trước đây, mãi mắc kẹt trong chính thế giới nhỏ bé của chính mình.
Buổi tối sau lễ khai giảng đầu tiên, các lớp tổ chức tụ họp như thường lệ.
Phần Kiều trúng tuyển vào khoa khoa học xã hội, học lớp xã hội học thực nghiệm thứ nhất.
Lúc bước vào lớp, mọi người đã thay đồng phục của trường. Khác với kiểu dáng Âu, Mĩ Hàn thịnh hành hiện nay, đồng phục của Sùng Văn tuy quy củ nhưng không cứng nhắc, ngược lại đường nét cắt may hoàn hảo khiến sinh viên mặc vào cảm thấy tràn đầy sức sống.
Đồng phục mùa hè áo sơ mi ngắn tay màu trắng và xanh nhạt, mặc với quần ống rộng xanh đen dài đến bắp chân[3]. Sau kì nghỉ hè Phần Kiều đã cao hơn trước khá nhiều, phần eo của áo sơ mi tuy rộng thùng thình nhưng vô tình thoải mái hơn. Dưới chiếc quần là đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo, cuối cùng là đôi giày thể thao màu trắng, tổng thể đẹp vô cùng.
[3]: gốc là quần 7 phân, là dạng quần ống rộng dài qua đầu gối đến bắp chuối
Suối tóc đen dài ngang lưng được cột cao đuôi ngựa, mỗi khi đi đuôi tóc lúc lắc trông muôn phần sinh động. Phần Kiều không để tóc mái, chiếc trán mỹ nhân tiêm tinh xảo được phô diễn ra ngoài, ánh rạng rỡ phát ra từ đôi mắt hoa đào biết nói, làm người khác không thể không ghé nhìn một chút.
Phần Kiều bước vào, lớp học đã sắp kín chỗ. Phần Kiều nhìn xung quanh, thấy một bạn học nữ răng khểnh đang nhiệt tình vẫy tay với cô. Phần Kiều nhìn đôi môi Răng Khểnh đang mấp máy, hóa ra cô ấy bảo: “Ở đây!”
Đúng là chỗ ngồi cạnh Răng Khểnh vẫn còn trống, đó cũng là vị trí cạnh cửa sổ Phần Kiều yêu thích. Phần Kiều không chút do dự đi thẳng về phía đó.
Phần Kiều vừa đến, trước khi cô ngồi xuống, Răng Khểnh đã nở một nụ cười ngọt ngào: “Mình tên là La Tâm Tâm, cậu tên gì?”.
Phần Kiều vẫn chưa quen với sự nhiệt tình của người khác nhưng vẫn giữ lịch sự đáp lại: “Phần Kiều”.
“Phần gì cơ?” – La Tâm Tâm chưa bao giờ nghe họ này, lòng dấy lên nỗi tò mò.
Phần Kiều nhìn tới nhìn lui, không tìm được cây bút nào, đành phải dùng tay viết từng nét một lên bàn. La Tâm Tâm bỗng nhiên mở miệng: “Phần Kiều, tay cậu đẹp quá, trắng thật đấy! Sao tay cậu không sưng lên thế?”. Nói xong, La Tâm Tâm đặt tay mình so với tay Phần Kiều.
Thực ra tay La Tâm Tâm cũng trắng trẻo, có hơi mũm mĩm, trên mu bàn tay còn có mấy vòng xoáy nhỏ trông đáng yêu cực kì.
“Tay cậu cũng đẹp lắm” – Phần Kiều nén không được, khen lại.
“Cậu không cần an ủi mình, mình biết tay mình béo ụ như hai cái bánh bao” – Nói đến chuyện này, mặt La Tâm Tâm rũ rượi như cái mền rách, vẻ mặt không tha thiết gì cuộc đời nữa.
Phần Kiều rất thích kiểu bàn tay của La Tâm Tâm, nghiêm túc nói: “Không phải mình an ủi cậu, nhìn đáng yêu thật”.
La Tâm Tâm nhìn ánh mắt tập trung của Phần Kiều, bị cái nhìn này mê hoặc tận tâm can. Bàn tay mũm mĩm của La Tâm Tâm nắm lấy ngón tay Phần Kiều: “Đúng là mình không nhìn lầm, cậu vừa vào mình đã thấy cậu rất thân thiện, may mà khi nãy mình đã vẫy tay với cậu!”.
La Tâm Tâm nắm tay Phần Kiều rất chặt, Phần Kiều rút kiểu gì cũng không được nên đành để cô ấy nắm. Phần Kiều lớn đến chừng này vẫn chưa ai nhiệt tình với cô như vậy bao giờ. Tay La Tâm Tâm rất mềm, tròn trĩnh, ánh mắt lại chân thành tha thiết. Đến cả răng khểnh trông cũng thật đáng yêu.
Vừa đến một môi trường mới toanh, thật ra Phần Kiều rất căng thẳng sợ hãi. Nhờ có La Tâm Tâm nói chuyện nên nỗi lo âu cũng vơi đi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!