Cơn mưa nhỏ sớm tinh mơ thổi mát tiết trời hơn mọi ngày một chút. Mặt đất ẩm ướt, người đi đường vô tình giẫm qua vũng nước nhỏ, đôi giày trắng bệt của Phần Kiều bị dính bùn văng tung tóe.
Cô ảo não ép mình đừng nhìn tới, nhưng trong lòng thầm trách vì sao trận mưa này không lớn hơn. Như thế có lẽ cô đã trốn trong xe, không cần hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng vậy, liệu pháp bắt buộc chính là ép người bệnh tiếp xúc với đám đông, hôm nay cô phải gặp và hỏi đường với 50 người ngẫu nhiên.
Phần Kiều lặng lẽ nhìn nghiêng qua chiếc Maybach màu đen cách vỉa hè không xa, sau đó quay đầu đau khổ che mặt.
Giày vò bản thân, cô không ngừng đấu tranh tâm lý, đi từ đầu đến cuối đường cũng không thể nói một câu với bất kì ai.
Chiếc Maybach vẫn kiên nhẫn sừng sững không lay chuyển.
Thời gian lãng phí một lúc một dài, Phần Kiều liếc mắt nhìn chiếc xe một cái, cuối cùng bất đắc dĩ cắn răng và nhắm mắt lại, lấy hết can đảm đi về đám người.
Toàn bộ con phố đều là những trung tâm mua sắm hiện đại, dòng người qua lại đông nghịt. Phần Kiều tiến vào trong, cảm giác hai tai lập tức ù đi, toàn thân cứng đờ.
Cô ép bản thân áp chế sự lo lắng, tìm đối tượng có thể hỏi đường.
Bà cô trung niên ăn mặc sặc sỡ, cằm nhọn hoắt kia? Nói chuyện như cô có ổn không?
Không, không được – Phần Kiều lắc đầu nguầy nguậy.
Già quá đúng không?
Tìm tìm kiếm kiếm cả buổi, cuối cùng Phần Kiều cũng chọn được một cô bé đội một chiếc mũ vàng nhỏ, tóc tết hai bím, hai chân nhỏ đung đưa bên mép bồn nước, ngồi liếm kem như đang đợi ai.
Dù sao cũng chỉ hỏi đường thôi, hỏi một cô bé nhỏ đủ thêm vào sổ mà.
Nói chuyện với bạn nhỏ không tốn nhiều áp lực tâm lý lắm. Phần Kiều dừng lại trước mặt cô bé.
Hỏi thẳng như vậy được không? Hay vẫn nên hỏi han trước một chút nhỉ?
Phần Kiều hít sâu hai lần, cuối cùng mở miệng: “Bạn nhỏ, em đang đợi ai sao?”.
Cô bé trợn hai mắt to, đảo qua đảo lại hai vòng, nghi ngờ quan sát Phần Kiều một lượt.
“Chị chỉ muốn hỏi đường thôi” – Phần Kiều nhìn vẻ mặt cô bé đầy sự cảnh giác thì không vui lắm, trông cô đáng sợ lắm à.
Không biết phải bị Phần Kiều dọa sợ không, cô bé trượt tay làm rơi cây kem *bẹp* xuống mặt đường, kem trộn bùn văng lên người Phần Kiều, sáng lóa một bắp chân nhỏ.
Phần Kiều chưa kịp né, chất lỏng rin rít kia văng lên bắp chân, lông gà lông vịt cô nổi hết cả lên. Vừa lấy khăn tay ra định lau thì cô bé kia gào khóc long trời đất lở.
Phần Kiều sợ ngây người, lúng túng đưa khăn giấy hỏi: “Chị chưa làm gì mà, sao em lại khóc?”.
Kem rơi xuống đất ướt tan chảy rất nhanh, hóa thành một vũng chất lỏng sền sệt, cô bé càng khóc dữ tợn, vừa khóc vừa hét lớn đòi mẹ.
Phần Kiều đánh mắt xung quanh, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi hùng hùng hổ hổ đi thẳng từ hàng bán vé rạp chiếu phim ra, ánh mắt vô cùng hung dữ nhìn Phần Kiều – kẻ đầu sỏ trêu chọc con cô ta khóc ré lên.
Phần Kiều cũng muốn khóc….
“Cô kia, cô bao nhiêu tuổi? Mặt mũi vứt đâu mà bắt nạt con nít?” – Cô ta nổi giận đùng đùng bước tới.
Cháu chỉ muốn hỏi đường thôi… Một câu đơn giản như vậy lại kẹt giữa cổ họng Phần Kiều, không thể thoát ra.
Thấy Phần Kiều nghẹn lời, cô ta ngùn ngụt lửa giận: “Người trông cũng đàng hoàng hóa ra là lưu manh giả danh trí thức. Sao cô ác độc quá vậy?”
Lời này đâm vào Phần Kiều, tuy cô không bắt nạt ai, nhưng không phải chính tâm lý cô cũng gặp vấn đề sao?.
Phần Kiều kinh hoảng, cô siết chặt lòng bàn tay, câu giải thích khăng khăng không chịu xuất hiện.
“Nếu cô nói vậy, hãy hỏi con gái cô bằng chứng đi”.
Giọng nói kia truyền đến từ phía sau Phần Kiều, lạnh lùng vô kể.
Ngay khi giọng nói đó vang lên, Phần Kiều quay lại nhìn Cố Diễn.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, mỗi một bước đi đều lấn áp người khác khiến họ không thể không ngước nhìn: “Hãy chứng minh những lời cô nói khi nãy là đúng. Còn nếu không, mời cô xin lỗi”.
Cô ta bực dọc làu bàu gì đó, cuối cũng bị khí thế Cố Diễn dọa sợ kinh hồn, không dám cãi lời. Đành khom người dỗ đứa nhỏ nín.
“Con gái yêu, nói mẹ nghe vì sao con khóc? Người này ăn hiếp con đúng không?”.
Cố Diễn mới nhíu mày, cô bé chưa bình tĩnh lại, thút tha thút thít trả lời: “Con….”. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt: “Kem..rớt….”
“Chỉ do rớt kem?” – Cô ta sượng sùng, hơi cáu lên, chỉ vào Phần Kiều: “Con đừng sợ, nói mẹ nghe, có phải cô ta dọa con sợ không?.
Cô bé lại không hiểu ý mẹ, mờ mịt liếc Phần Kiều, sau đó bổ nhào vào lòng cô ta, khóc ròng: “Con không biết người này, mẹ, con muốn ăn kem”.
Mọi chuyện sáng tõ, cô ta xấu hổ, quát lớn: “Khóc cái gì mà khóc! Ăn ăn ăn, tối ngày chỉ biết ăn!”. Nói xong định lôi côi bé đi
Cố Diễn đưa mắt, Vương Triều phía sau hiểu ý, giơ tay chặn đường cô ta.
“Xin lỗi” – Cố Diễn lạnh băng lặp lại.
Cô ta yếu thế, huống hồ hình như Cố Diễn là người cao sang quyền quý, không thể trêu vào. Cô ta đành cúi đầu có lệ, nói xin lỗi Phần Kiều.
“Phần Kiều, khi nãy em muốn làm gì, nói cho cô đây biết”.
Phần Kiều há hốc nhìn anh, anh hoàn toàn nghiêm túc, không hề có ý đùa.
Sửng sốt qua đi, Phần Kiều chịu thua, cúi đầu lí nhí như con muỗi: “Xin chào, xin hỏi đường đến công viên Nam Hải đi như thế nào…”.
Cái gì?.
Người phụ nữ bị lời nói Phần Kiều dọa sợ ngây người, làm rùm beng nãy giờ chỉ để hỏi đường?.
“Công viên…… Nam Hải……Đi như thế nào?”.
Cô ta sợ mình nghe lầm, rặn từng chữ hỏi lại lần nữa.
“Từ đường Kinh Phúc, đến ngã tư Hoàng Diệc thì rẽ phải, đi về phía đông hơn 1 km nữa là đến…..” – Cô ta đáp xong, ngẩng đầu lên nhìn Cố Diễn: “Tôi…đi được chưa?”.
Vương Triều vừa buông tay ra, cô ta vội vã kéo con gái đi, sợ Cố Diễn đổi ý.
Phần Kiều ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Cố Diễn lạnh lùng, nghiêm nghị.
Là lỗi của cô, mỗi ngày Cố Diễn bận rộn như vậy, bây giờ lại đứng đây lãng phí thời gian. Cô rõ ràng đã hứa sẽ làm tốt, nhưng khi tới đây cô lại làm qua loa chiếu lệ cho xong.
Phần Kiều tự biết lỗi, cô dè dặt vươn tay kéo góc áo anh.
“Cố Diễn” – Cô yếu ớt gọi anh.
Cố Diễn im lặng hồi lâu, anh bất lực than nhẹ một tiếng: “Còn 49 người nữa, tôi đứng sau quan sát em”.
“Kiều Kiều, đây là cuộc sống của em”.
Giọng nói kia rất thấp, cố thỏa hiệp trong bất lực.
Không biết sao Phần Kiều bỗng chua xót sống mũi, cô xoay đi, gật đầu.
Cố Diễn đang ở ngay phía sau, lần này Phần Kiều không còn đường lui. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh.
Phần Kiều không dám kén chọn, cô tự tạo áp lực kim cương, mỗi khi có người đi qua là bước lên trước hỏi đường.
Lần hai, lần ba,… hỏi đến mức sự căng thẳng trở nên đông cứng.
Liệu pháp bắt buộc đã đơm hoa kết trái.
Đến lần cuối cùng, kỳ tích bất ngờ xuất hiện: mồ hôi đầm đìa trong lòng bàn tay khô ráo từ khi nào.
Người thứ 50 là một bà lão tóc bạc, đội một chiếc mũ rộng vành, mang chiếc găng tay lông cừu đen, dấu vết thời gian khẽ hằn trên mặt. Tuy tuổi cao nhưng khí chất vẫn cao quý tao nhã.
Bà lão kiên nhẫn trả lời cô.
Phần Kiều chân thành cảm ơn, vừa định rời đi thì một giọng nam gọi cô.
“Phần Kiều!”
Phần Kiều ngoảnh lại, Lương Dịch Chi đứng cạnh dìu bà cụ, khuôn mặt anh tuấn mang ý cười: “Thật khéo, không ngờ có thể gặp cậu ở Đế Đô rộng lớn”.
Vì phép lịch sự, Phần Kiều đành chào cậu ta.
“Hai đứa biết nhau sao” – Bà cụ vui vẻ hỏi. “Các ngươi nhận thức?” Lão phụ nhân kinh hỉ dò hỏi.
“Vâng, bà nội. Cô ấy là bạn cháu, Phần Kiều”.
Ai là bạn cậu? Phần Kiều chửi thầm, nhưng cũng không vạch trần cậu ta trước mặt bà cụ.
“Bạn cháu xinh đẹp quá, Dịch Chi, lần sau mời bạn về nhà ăn cơm nhé” – Bà cụ mỉm cười đôn hậu.
“Cái này bà phải hỏi cậu ấy, nhưng thật ra cháu rất thích” – Thường ngày cậu ta bướng bỉnh cứng đầu, nhưng khi trước mặt bà cụ lại ngoan ngoãn dễ bảo, ra vẻ một đứa cháu ngoan.
Bà cụ đánh tiếng lần nữa, nhưng Phần Kiều vẫn chưa quen, cô nắm chặt vạt áo, mãi không lên tiếng.
Bà cụ hiểu ý cô, không khiên cưỡng nữa. Bà nghiêng đầu nói: “Dịch Chi, bạn cháu mới hỏi bà đường đến công viên Nam Hải, cháu đi với bạn đi”.
Phần Kiều liên tục xua tay: “Không, không cần phiền vậy đâu ạ, cháu đi cùng người khác….”.
Ánh mắt cô hướng về phía sau, ý bảo Cố Diễn.
Lương Dịch Chi nhìn theo tầm mắt cô, liếc Cố Diễn phía xa xa, hai người quan sát lẫn nhau.
Lương Dịch Chi cụp mắt, không chèo kéo thêm: “Vậy cậu đi cẩn thận”.
Phần Kiều gật đầu đại đại, nói tạm biệt rồi đi về phía Cố Diễn. Phần Kiều có lệ địa điểm đầu, nói lời từ biệt lúc sau bay nhanh chạy về Cố Diễn đích phương hướng.
“Xem ra cô bé ấy không thích cháu ha, Dịch Chi” – Bà cụ trêu chọc.
Lương Dịch Chi hạ mắt, hiếm lắm mới thấy cậu ta không phản bác.
Một lúc lâu sau, cậu ta không đành lòng, mở miệng: “Dù sao cháu thích cậu ấy là được rồi”.
......
Việc trị liệu chứng e ngại xã hội của Phần Kiều dần khởi sắc. Giải thi đấu bơi lội dành cho sinh viên toàn quốc cũng sắp khai mạc.
Huấn luyện viên trưởng Thư Mẫn không giấu được vẻ hài lòng với Phần Kiều, nhưng tên cô xuất hiện trong danh sách thi đấu vẫn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lần quyết định danh sách dự thi không cần thi tuyển, huấn luyện viên trực tiếp quyết định khiến nhiều người rất bất mãn.
Thực lực Phan Văn Lôi rõ như ban ngày, tên cậu ta có trong danh sách thì có thể lý giải. Nhưng còn Phần Kiều?
Phần Kiều không danh tiếng, không huy chương, còn đến từ Vân Nam xa xôi – nơi đó thậm chí không phải lò huấn luyện bơi lội. Huống chi trong tin hành lang truyền tai nhau, nói Phần Kiều có thế lực chống đỡ.
Nếu không huấn luyện viên sao có thể bỏ qua các điều kiện, thành tích tốt khác, thiên vị chọn một Phần Kiều kinh nghiệm bằng 0?
Phần Kiều rất nhạy cảm ánh nhìn của người khác, sau khi huấn luyện viên thông báo danh sách dự thi, cô lập tức phát hiện thái độ mọi người quay ngoắt.
Trước đây còn gật đầu chào hỏi, bây giờ bọn họ không thèm nhìn tới.
Đúng vậy, không thèm nhìn.
Bình thường đội bơi chia thành từng nhóm nhỏ, trợ giúp lẫn nhau, mọi người vẫn chọn những người ở gần mình.
Đội Phần Kiều cũng thế, nhưng bây giờ không hẹn mà cùng bỏ qua cô.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!