Tin tức vừa truyền ra, học sinh trong lớp lập tức xúm lại.
"Vãi, chương lần này là vụ án giết người trong con hẻm vào một đêm mưa, thật k1ch thích quá đi."
"Không hổ danh là Cửu Hòa, cập nhật chương mới chưa tới mười phút mà đã có tới một vạn bình luận bên dưới rồi!"
"Cô ấy đã ngừng đăng gần một tuần, tất nhiên mọi người đều nóng lòng chờ đợi lắm rồi..."
Ai nấy cũng thảo luận về chương mới nhất của Cửu Hòa, một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng nhất trên mạng.
Trình Hàm ra vẻ thản nhiên nói ra một câu:
"Xong kỳ thi tháng này, có thời gian thì mình sẽ tranh thủ viết nhanh hơn."
Đám học sinh xung quanh sửng sốt, sau đó có người nhanh nhạy bắt lấy điểm chính:
"Cậu có ý gì? Trình Hàm, chẳng lẽ cậu là Cửu Hòa Đại Đại sao?"
Trình Hàm ngồi ở trên bàn, hếch cằm lên sơn móng tay, cô ta nghe thế thì chỉ giơ tay ra dấu im lặng: “Các cậu đừng có mà truyền tin khắp nơi, đây chỉ là sở thích cá nhân của mình thôi, mình không muốn người khác biết được danh tính của mình. Đối với mình, điều quan trọng nhất bây giờ là thi vào Thanh Hoa Bắc Đại."
Cả lớp bùng nổ ngay lập tức, mọi người ai ai cũng bàn tán xôn xao:
"Vãi, cậu cũng khiếp thật đấy Trình Hàm, đã con nhà giàu thì thôi đi, thế mà không những học hành giỏi giang, lại còn tài hoa như vậy nữa!"
"Cửu Hòa Đại Đại, cậu có thể ký tên cho mình không?"
"Trời ạ, mình có thể khoe khoang cả đời luôn đó!"
...
Nghe những lời này, tôi lặng lẽ cất điện thoại vào một góc rồi ngước lên nhìn Trình Hàm.
Chỉ với một cái liếc mắt này, tôi không biết mình đã chạm phải dây thần kinh nhạy cảm nào của cô ta.
Trình Hàm cầm cốc nước trên bàn ném thẳng vào đầu tôi.
"Chết tiệt, mày nhìn cái gì!"
Mắt tôi đột nhiên tối sầm đi, tôi sờ lên trán mình, vài giọt máu đã chảy xuống.
Mọi người trong lớp nhìn tôi, nhưng chẳng ai lên tiếng.
Như thường lệ, Trình Hàm vẫy tay với hai cô gái khác, họ ngầm hiểu rồi kéo tôi vào nhà vệ sinh.
Đầu tôi bị ấn xuống nước trong bồn rửa mặt, cho đến khi tôi sắp chết ngạt thì mới được kéo lên.
Trình Hám túm lấy tóc tôi, tôi cảm giác như da đầu mình bị xé toạt ra vậy.
Cô ta nhìn dáng vẻ thống khổ của tôi và cười nhạo: "Tụi bây nhìn mặt nó đi, có khác gì một con chó sắp chết hay không cơ chứ, cười chết mất thôi. Này con đ*, lần sau còn dám nhìn tao như vậy, tao sẽ móc mắt mày ra."
Sau khi nguôi giận, cô ta mới dẫn người rời đi.
Tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, bỗng nhiên điện thoại trong túi kêu một tiếng “ding”.
Tôi lấy ra xem, là một tin nhắn riêng —
"Mày đang ở trường chuyên Thanh Thành đúng không? Tao tìm được mày rồi, Cửu Hòa."
2.
Tôi thong thả đăng xuất khỏi tài khoản tác giả, sau đó dùng tài khoản ảo đăng một bài viết lên diễn đàn Nhất Trung, đính kèm cả ảnh của Trình Hàm và ghi thêm dòng chữ: [Cửu Hòa Đại Đại!! Ngoài đời thật sự vừa gầy vừa đẹp】
Trình Hàm không biết thật ra tôi mới là Cửu Hòa - người đã viết “Hồ sơ của thẩm phán".
Hơn nữa, cô ta cũng không biết rằng chương mới nhất của bộ truyện đó - vụ án giết người trong con hẻm vào một đêm mưa - là có thật, vì tôi chính là nhân chứng cho vụ án đó.
Mà tên sát nhân kia đã nhắm vào tôi rồi.
Việc Trình Hàm trắng trợn tuyên bố mình là tác giả ở trong lớp chắc chắn đã kéo cô ta vào vòng xoáy nguy hiểm.
Nhưng... chuyện đó liên quan gì đến tôi?
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy một vài người đang cười cười nói nói đi ra từ phòng bên cạnh, theo sau là một chàng trai với cơ thể lấm lem và đầu tóc ướt sũng.
Cậu ấy cúi đầu nên tôi không thấy rõ mặt, nhưng chẳng cần đoán cũng biết, cậu ấy cũng giống như tôi, đều là đối tượng bị bắt nạt trong ngôi trường cấp ba này.
Còn Trình Hàm và tên bắt nạt Từ Văn Hạo kia lại là những học sinh ưu tú của trường.
Cậu ta cũng thường xuyên xuất hiện trên một số tờ báo với hình ảnh của một thiên tài tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn.
Từ Văn Hạo nhìn tôi và nở nụ cười thật hèn hạ: "Này, Khương Hòa lớp 3."
Cậu ta nhìn lướt qua bộ quần áo xộc xệch của tôi rồi chợt tiến lại gần thì thầm:
"Tối nay gặp."
...
Tôi phát tởm mất thôi.
Chuông tan học vừa vang lên, tôi đang định chạy thì bị Trình Hàm túm lấy tóc: "Chạy làm gì? Đi, hôm nay tao dẫn mày đến chỗ này chơi vui lắm."
Tôi bị họ lôi ra cửa sau.
Từ Văn Hạo và những người khác đang đợi ở đó.
Một chiếc ô tô sang trọng từ từ tấp vào lề, Từ Văn Hạo lên xe trước, tôi còn chưa kịp kêu cứu thì họ đã bịt miệng tôi lại rồi lôi tôi lên xe.
"Chú Trần, đi thẳng tới quán bar ON."
Tôi như ngồi trên đống lửa.
Quán bar tên ON kia là thiên đường của những kẻ giàu có, tôi nghe nói chỉ cần đưa tiền là nơi đó sẽ cung cấp mọi thứ bạn cần.
Thấy còng tay và roi da trong mấy chiếc túi họ mang theo, lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi cố gắng nhảy ra khỏi xe vài lần, nhưng lần nào cũng bị bọn chúng bắt lại được.
Ngay khi Từ Văn Hạo bắt đầu động tay động chân với tôi thì đột nhiên chiếc xe lại thắng gấp.
Từ Văn Hạo ngồi không vững nên người nhào về phía trước.
"Mẹ kiếp! Ông lái xe kiểu quái gì vậy..."
Rồi cậu ta im bặt, giọng nói chợt run rẩy vì hoảng sợ: "Ông, ông, ông là ai? Ông không phải chú Trần!"
Qua kính chiếu hậu trong xe, tôi nhìn thấy một đôi mắt sắc lẹm hệt như rắn rết.
3.
Giây tiếp theo, đầu tôi trở nên nặng trĩu, rồi tôi từ từ lâm vào trạng thái hôn mê.
Đến khi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ là một màu trắng toát.
Đây là một căn phòng kín, tay chân của chúng tôi bị trói bằng xích sắt, chỉ có đầu là cử động được.
Từ Văn Hạo và tên đàn em Vương Hổ của cậu ta vừa tỉnh dậy đã bắt đầu chửi rủa:
"Tên nào! Rốt cuộc mày muốn làm cái quái gì vậy?"
Trình Hàm giả vờ bình tĩnh: "Ông muốn tiền hả? Chỉ cần không làm hại tôi thì bố tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền."
Từ Văn Hạo cũng nói: "Đúng! Nhà tao rất giàu! Mày muốn bao nhiêu?"
Họ la hét ầm ĩ một lúc lâu nhưng chẳng có ai trả lời.
Tôi thu mình vào một góc, đầu óc trống rỗng.
Có phải kẻ giết người đã bắt cóc chúng tôi không?
Đám Trình Hàm rất giàu có, nói không chừng tên giết người sẽ thả chúng đi để lấy một số tiền lớn.
Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, tôi phải làm sao đây?
Tim tôi đập loạn xạ, chỉ biết trốn vào trong góc nhìn đám người Từ Văn Hạo đang dần nổi điên vì thương lượng không thành, nhưng cũng chẳng có ích gì.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đeo mặt nạ, không rõ tuổi tác hay tướng mạo xuất hiện ở cửa, mọi người trong phòng đều kinh hãi trốn vào trong góc.
Bởi vì người đàn ông đang cầm trên tay một chiếc rìu đẫm máu.
Đáng ngạc nhiên là giọng nói của hắn ta lại rất cuốn hút:
"Cửu Hòa, tao tìm thấy mày rồi."
Tôi ngẩng phắt lên, quả nhiên là hắn ta!
Tối thứ sáu tuần trước trời đổ cơn mưa to, tôi đang đi trong con hẻm duy nhất dẫn về nhà thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đang kéo lê một xác người bước ra ngoài.
Tôi nhìn thấy hắn ta, và tất nhiên hắn ta cũng nhìn thấy tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã vội vã quay đầu chạy đi mất.
Có lẽ hắn ta cũng chỉ nhìn thấy bộ đồng phục học sinh của tôi mà thôi.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều sững sờ.
Từ Văn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, cậu ta kinh hãi nhìn Trình Hàm: "Cậu ấy! Cậu ấy là Cửu Hòa! Người ông đang tìm chính là cậu ấy!"
Trình Hàm lập tức chửi rủa cậu ta, trong lúc đó, người đàn ông kia kéo chiếc rìu bước tới càng lúc càng gần.
Hắn ta cúi xuống, mỉm cười nhìn cô ta:
"Đêm đó mày cũng thấy rồi nhỉ, hiện trường án mạng của tao..."
Cuối cùng Trình Hàm cũng vỡ òa khóc lớn:
"Không phải tôi! Tôi không phải là Cửu Hòa, thật sự không phải tôi mà!"
Vương Hổ và Từ Văn Hạo, mỗi người một câu thêm dầu vào lửa:
"Làm sao có thể, chính miệng cậu thừa nhận lúc ở trong lớp mà."
“Chiều hôm đó hầu như cả trường đều biết!”
"Có người mò được địa chỉ của Cửu Hòa, chính là ở trường học của chúng ta..."
...
Trình Hàm điên cuồng lắc đầu: "Mẹ kiếp, bọn mày chỉ muốn tao làm vật tế mà thôi! Thật sự không phải tôi! Khương Hòa... Khương Hòa! Lúc đó mày cũng có mặt ở đó, tao chỉ nói đùa thôi đúng không?"
Trình Hàm nhìn tôi như nhìn cọng rơm cứu mạng.
Nhưng chẳng có sự cầu xin nào trong ánh mắt cô ta cả, thay vào đó là sự đe dọa mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông u ám như rắn độc: "Nói cho tao biết, cô ta là ai?"
Tôi bình thản nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta:
"Cậu ấy là Cửu Hòa, chính cậu ấy đã thừa nhận điều đó."
4.
"A!!! Con khốn! Mày cố ý!"
Trình Hàm muốn xông lên, nhưng người đàn ông đã nắm lấy tóc cô ta, phớt lờ tiếng khóc thảm thiết mà kéo cô ta ra khỏi phòng.
Tiếng van xin từ từ biến mất, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Lần này, không còn ai lên tiếng nữa.
Từ Văn Hạo đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng không kìm được mà gào khóc gọi mẹ.
Tôi cũng sợ, nhưng khao khát trả thù mãnh liệt và niềm vui sướng khi trả thù thành công đã chiếm lấy tâm trí tôi.
Từ trước tới giờ chưa có khoảng khắc nào vui sướng hơn lúc này.
Chẳng biết qua bao lâu, Trình Hàm được kéo trở về.
Phần thân trên của cô ta ướt sũng như bị ai đó nhét vào một cái thùng nước lớn, người thì ỉu xìu hệt một con cá chết, cứ liên tục khạc nước xuống đất.
Ngày hôm sau, khi chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia lại xuất hiện, lần này hắn ta đưa Từ Văn Hạo đi.
Nghe tiếng hét càng lúc càng xa, lòng tôi dễ chịu hơn bao giờ hết.
Ngày thứ ba, đến lượt Vương Hổ.
Đến ngày thứ tư, cơn đói cồn cào và sự thiếu nước đã lấn át nỗi sợ hãi trong tôi, thậm chí tôi còn mong tên sát nhân kia xuất hiện sớm một chút.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Tôi đi theo sau người đàn ông mà đầu óc cứ quay mòng mòng vì thiếu nước ba ngày liền.
Thật ra tôi đã lên kế hoạch xong cả rồi.
Trước khi bị tên hung thủ này giết c.h.ế.t, ít nhất tôi sẽ kéo thêm một người chịu tội chung:
"Đừng g.i.ế.t tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết Trình Hàm chính là Cửu Hòa. Mấy ngày trước Trình Hàm kể với tôi rằng cậu ta đã nhìn thấy gì đó trên đường trở về nhà, thế nên cậu ta đã tận dụng việc ấy làm tư liệu để viết tiểu thuyết."
Người đàn ông đeo mặt nạ ung dung nhìn tôi, sau đó hắn ta vươn tay mở cửa của một gian phòng khác, tôi do dự trong chốc lát rồi lảo đảo đi theo sau.
Tôi vừa bước vào trong đã ngây cả người.
Đây là một căn phòng tràn đầy sức sống, có đồ dùng cho nhà bếp, có dụng cụ tập thể dục và một chiếc ghế sofa màu vàng trông rất thoải mái.
"Muốn ăn chút gì không?"
Người đàn ông đến trước tủ lạnh và hỏi tôi.
Tôi chẳng biết hắn ta muốn làm gì, sau lưng vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Thấy tôi không nói gì, người đàn ông quay người lại, dừng một giây rồi tháo mặt nạ ra.
Tôi trợn to mắt.
Chính là cậu ấy.
Cậu nhóc bị bắt nạt của lớp 1, người có tóc mái che khuất cả mắt, tính cách âm u ảm đạm – Lâm Quy.
Mấy ngày trước cậu ấy còn bị đám Từ Văn Hạo kéo vào phòng vệ sinh để bắt nạt. Nhưng hiện tại, vị trí của cậu ấy đã đảo ngược rồi. Lúc này đây, cậu ấy đã thành đao phủ, phong thái trên người cũng hoàn toàn thay đổi.
Lâm Quy đặt một đ ĩa bánh ngọt lên bàn, sau đó rót một ly nước thật lớn cho tôi.
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn mời cậu ăn một bữa mà thôi, nhân tiện giục cậu ra truyện nhanh hơn, Cửu Hòa."
!
Cậu ấy biết Cửu Hòa là tôi!
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng khát vọng sống sót khiến tôi bỏ qua hết thảy, tôi vội hớp một ngụm nước, nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng, cuối cùng cũng được sống lại rồi.
Lâm Quy mang cho tôi một miếng thịt khác, tôi cảnh giác lắc đầu.
Cậu ấy nhún vai, chỉ vào ghế sofa: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, khoảng một tiếng nữa tôi đưa cậu về."
Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, có thế nào thì cũng chết, thế nên tôi mạnh dạn leo lên sofa ngủ một giấc.
Một giờ sau, Lâm Quy đánh thức tôi dậy.
Trước khi đưa tôi về, cậu ấy bất ngờ tiến lại gần rồi đưa tay quệt mẩu bánh mì còn dính trên khóe miệng tôi, sau đó cười khẽ:
"Có rất nhiều camera trong phòng, cậu nhớ chú ý hình tượng một chút, ngoài ra... Sau này sẽ có tiết mục hay, cậu đừng sợ."
Cậu ấy đặt một chiếc tai nghe được giấu kín vào tai tôi.
Sau khi trở lại căn phòng kia, tôi vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ đến những lời Lâm Quy nói mà không khỏi rùng mình.
Trong căn phòng này, khắp nơi đều có camera sao?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!