Cuối cùng sau hơn trăm lần bùm bùm, nổ lô, thì Nam cuối cùng cũng luyện ra một viên đan trị cảm Nhất Phẩm.
Mặc dù công hiệu chỉ có thể so được với mấy cái thuốc trị cảm dỏm từ Trung Quốc, nhưng đây cũng là một đại thành công đối với anh rồi.
Nam cùng Lữ Mộng Quân xung sướng ôm nhau mừng rỡ, cuối cùng thì sau hơn 2 ngày thì hai người cũng luyện thành công một viên đan rồi.
Cái bảng hệ thống đồng thời cũng hiện lên.
Chúc mừng chủ nhân đãng thăng cấp Chức nghiệp từ cấp 1 lên cấp 1,1
Thấy cái này, Nam có chút tức giận.
Cái gì mà từ 1 lên 1,1 cơ chứ?! Vậy không thăng cấp có phải còn tốt hơn không! Ít ra là nó còn tròn số, chứ 1,1 với 1 có khác quái gì nhau đâu?
Nhưng khi vừa định chửi thì thấy được vẻ mặt vui mừng của Mộng Quân, thì đột nhiên cơn hỏa nộ trong người bỗng chốc tan biến.
Ai mà lại nổi giận được với một cái vẻ mặt hạnh phúc này cơ chứ.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười một cái rồi cất viên đan này vào trong kho đồ, coi như một cái kỷ niệm đẹp vậy.
…
Sáng hôm sau, hai người liền lại tiếp tục cuộc hành trình tiến đến kinh thành của mình.
Lữ Mộng Quân cùng Nam trải qua không biết bao nhiêu dặm đường, không biết bao nhiêu cái trấn, thoáng cái đã qua 3 tháng.
Trong khoảng thời gian này, hai người toàn rơi vào lưới tình của đối phương, không thể nào thoát ra được.
Hai người như đôi uyên ương, lúc nào đi đâu cũng thấy bóng dáng với nhau.
Còn cái hình tượng về cái bộ đôi trong tưởng tượng của Mạc Phàm cũng bắt đầu hình thành.
Mỗi khi gặp nguy hiểm là Lữ Mộng Quân liền có thể phòng ngừa, bảo vệ cho Nam.
Còn anh thì mỗi khi rãnh rỗi thì lại mang truyện ra kể cho nàng, còn không thì đánh đàn, nấu ăn,...!Cái khoảng thời gian ba tháng này chính là khoảng thời gian yên bình nhất của Mộng Quân, nàng không cần phải lo lắng về tương lai gia tộc, cũng không cố gắng gồng gánh cả một đội quân nữa, mỗi ngày đều có thể ở bên Nam trò chuyện vui đùa.
Còn anh thì cũng thu hoạch được rất nhiều từ chỗ của Mộng Quân.
Đầu tiên đó chính là tầm nhìn chiến lược của nàng ta quả thực quá thâm sâu, những chỗ anh chưa tinh thông, nàng đều có thể cắt nghĩa mà giảng giải.
Còn thứ hai đó chính là các thế võ.
Phải nói là Lữ Mộng Quân làm thầy tốt hơn Mạc Phàm nhiều, nàng ta có thể trong ba tháng mà huấn luyện từ một thằng đến cả mấy đứa trẻ trâu trong xóm cũng không đánh lại, trở thành một thân thủ nhanh nhẹn, có thể cơ hồ chạy thoát khỏi mấy cao thủ siêu cấp gà mờ trong giới võ lâm.
Nhân cái dịp Thành Nam luyện được cách chạy thoát thì Mạc Phàm cũng tặng cho anh một cái quyển sách bộ pháp do hắn ta tự sáng tạo ra, dành riêng cho mấy tên ngu võ như Nam.
Trong đấy chỉ chú trong hình thức thi triển hô hấp mà giúp cơ thể nhanh nhẹn hơn một chút, chứ chẳng hề chứa đựng huyền cơ võ học gì cả, nói thẳng ra một cái bộ pháp mì ăn liền.
Từ thứ tình yêu đơn thuần đã chuyển hóa thành thiện cảm vô biên.
Từ đó mà Nam bán đi con ngựa của mình để lấy tiền, rồi sau đó hai người ngồi cùng trên một con ngựa mà đi tới.
Lữ Mộng Quân cầm cương, còn Nam thì ngồi phía sau ôm eo nàng
…
Đi thêm hai tháng nữa thì cuối cùng cũng đến được một cái cảnh cổng bằng sắt được sơn đỏ.
Bên trên có gắn một cái biển gỗ khang trang, “Kinh Thành Huynh Châu Quốc”
Nam thở ra một câu nói vui mừng với Lữ Mộng Quân.
“Nàng nhìn xem.
Cuối cùng chúng ta cũng đến rồi!”
Nhưng thay vì khuôn mặt xinh đẹp rặng rỡ thường thấy của Mộng Quân, hôm nay cái vẻ u buồn ảm đạm bao lấy nàng, những tưởng như gặp phải đại ác mộng trên đời vậy.
Thấy nàng như thế, Nam liền từ đằng sau ngựa ôm lấy nàng vào lòng nói.
“Yên tâm, có ta đây rồi.
Những chuyện mà nàng không vui, ta và Mạc Phàm liền có thể triệt tiêu”
Nhưng khác với Mộng Quân thường hay cười đùa với mình.
Hôm nay nàng thẳng chân đạp anh xuống ngựa lạnh lùng nói.
“Tự đi bộ đi”
Nam lúc này mới hiểu thế là cảm giác khó hiểu đến từ con gái, từ trước đến giờ Mộng Quân đều cư xử y hệt nam nhân, kể cả cách ăn uống các nói chuyện đều mang hơi hướng thẳng thắng không dài dòng.
Thế nên cái hành động lần này của nàng khiến Nam xuất hiện dấu chấm hỏi trên đầu không thê hiểu nỗi.
‘Phản Phản ngươi nói xem, rốt cuộc là nàng ta bị cái gì?’
Phản Phản liền nói ra suy đoán của mình.
“Mùa dâu chăng?”
‘Không thể nào, trong gần 5 tháng qua.
Bạn đang đọc bộ truyện Phản Thiên [Thượng Thương Nhân] tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phản Thiên [Thượng Thương Nhân], truyện Phản Thiên [Thượng Thương Nhân] , đọc truyện Phản Thiên [Thượng Thương Nhân] full , Phản Thiên [Thượng Thương Nhân] full , Phản Thiên [Thượng Thương Nhân] chương mới