Dưới bầu trời xám xịt, những bóng đen ẩn hiện trong đống đồ đạc đang dần ló đầu ra, hệt như quỷ mị của muôn hướng.
Bóng đen cũng không đuổi theo họ, mà lại nở ra nụ cười đáng sợ như trước đó. Trông có vẻ, bọn chúng đang giễu cợt thái độ không biết tự lượng sức
của hai người.
Thấy vậy, Tiền Thương Nhất cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn một chút.
“Đến khu vực sau núi thôi.” Nói xong, Mắt Ưng cũng buông tay ra.
“Tôi vừa đi vừa đọc.” Tiền Thương Nhất gật đầu, giọng hơi run.
Nhà của Lý Thần Hi khá gần với khu vực phía sau ngọn núi. Cả hai đã có thể
nhìn thấy con đường dẫn ra sau núi, nhưng phải mất một khoảng thời gian
để chạy bộ đến đó.
“Bóng đen không tấn công chúng ta, e là muốn đợi mặt trời lặn hẳn.” Tiền Thương Nhất rất lo lắng.
Vào tháng 6, mặt trời lặn vào khoảng 6:30 tối. Tuy nhiên, hiện tại thì
những đám mây đen trên bầu trời làng Vũ Khê đang bao phủ khắp mọi nơi,
khiến quang cảnh đã chuyển sang sắc thái nhá nhem rồi.
Dù mặt trời chưa lặn, nhưng đến khoảng 6:00 tối thì cường độ sáng sẽ không khác gì ban đêm.