[Kết thúc điệu nhảy, gần hai giờ đã trôi qua. Tôi ngồi trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa.]
[Hiến tế đang được cử hành.]
[Mặc dù tất cả mọi thứ trên bãi đất trống vẫn như ngày thường, nhưng tôi
biết rằng Hiến tế đã được cử hành, điều cần thiết lúc này chỉ là chờ qua một khoảng thời gian mà thôi.]
[Tôi lê tấm thân thân mệt mỏi về nhà, ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh.]
Nói chính xác hơn, thì Vi Quang Viễn đã đến đánh thức tôi dậy. Ông ta truy
hỏi tôi về chuyện tấm bia Hiến tế. Vì ngày thường Vi Quang Viễn cũng đối xử không tệ với tôi, nên tôi lập tức kể lại chuyện Hiến tế và tấm bia
Hiến tế cho ông ấy biết. Thế nhưng mà, tôi cũng không báo lại cho ông ấy về nguồn gốc của những thông tin này.]
[Vi Quang Viễn hỏi tôi
có trông thấy bóng đen gì không. Làm sao tôi biết rõ được chứ? Tôi đã
ngủ hơn nửa ngày cơ mà, nên chẳng biết gì cả. Thậm chí, đó có thể là hôn mê chứ không phải đơn thuần là ngủ sâu nữa.]
[Tuy tôi không nhìn thấy chúng, nhưng đoán chắc là có liên quan đến bia Hiến tế.]
[Mà nếu có liên quan đến tấm bia Hiến tế, vậy sẽ có liên quan đến cuộc sống vĩnh hằng. Dù là bóng đen hay bóng trắng, tôi cũng chẳng quan tâm.]
[Vi Quang Viễn rời khỏi nhà tôi, tiến về phía sau núi.]
[Tôi thầm cảm thấy không ổn. Vi Quang Viễn đi ra sau núi, e là định đập nát
tấm bia Hiến tế rồi. Nhớ lại những lời dặn dò của người trong mộng,
nhưng tôi lại đột nhiên phát bệnh vào thời điểm này.]
[Hai mắt
mù đi, khiến tôi không thể nhìn thấy con đường trước mặt, huống chi là
bám theo Vi Quang Viễn đến khu vực sau núi. Tôi đành phải chờ đợi tại
nhà.]
[Độ chừng một tiếng sau, tôi cũng không biết chính xác là
bao lâu, mắt tôi lại có thể nhìn thấy được mọi vật. Ngay lúc tôi chuẩn
bị ra ngoài, Vi Quang Viễn lại trở về. Lần này, ông ta còn dân theo vài
người đến nữa.]
[Tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái. Sau khi đặt tấm bia Hiến tế ở sau núi, từ đầu đến cuối, tôi đều không động đến vật ấy nữa. Bia Hiến tế chắc chắn vẫn
còn nằm tại khu vực sau núi.]
Tuy nhiên, Vi Quang Viễn bảo là ông ta không tìm ra. Tôi cũng không tin.]
[Vi Quang Viễn rất tức giận, uy hiếp tôi rằng, nếu tôi không khai ra vị trí giấu tấm bia Hiến tế kia, vậy cũng đừng trách ông ấy không nương tay.]
[Tôi có thể làm gì khác hơn ư? Về cơ bản, tôi không biết tấm bia Hiến tế ấy
đang ở đâu. Giả sử mà biết, thì chắc chắn nó vẫn còn nằm tại bãi đất
trống kia.]
[Vi Quang Viễn và dân làng đi theo ông ấy đã ném
sạch đồ đạc trong nhà tôi ra ngoài. Tôi đoán rằng, sau khi ném đồ đạc
xong, e là bọn họ sẽ đánh tôi một trận.]
[Đồng thời, tôi cũng
rất tò mò về số phận của tấm bia Hiến tế, cuối cùng bèn quyết định đi
cùng bọn họ đến bãi đất trống đằng sau núi.]
[Tấm bia Hiến tế đã!]
[Bóng dáng của nó đã không còn hiện hữu tại bãi đất trống nữa, vô luận tìm thế nào cũng không thấy được.]
[Hay nó chìm xuống lòng đất? Dân làng bèn đào đất tại bãi đất trống đó, nhưng cũng không có gì.]
[Vi Quang Viễn lại nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi. Dù tôi nói thế nào, bọn họ đều không tin. Sau đó, thậm chí còn đánh tôi một trận.]
[Nhưng tôi thật sự không biết tấm bia Hiến tế ở đâu!]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!