Nỗi lo sợ cái chết sắp đến đã chiếm lĩnh hết cả tâm trí của Tiền Thương Nhất nhất, khiến hắn mất bình tĩnh dần.
Ai cũng sợ chết, hắn cũng không ngoại lệ.
Mắt Ưng vẫn duy trì tốc độ ban đầu; nước mưa nhỏ giọt trên mặt gã, đến sống mũi thì tách ra hai bên, trượt xuống khóe miệng:
“Chúng ta còn lựa chọn nào khác à?
Tuy cậu là người mới, nhưng về chuyện xảy ra ở làng Vũ Khê, cả tôi và cậu đều nắm giữ thông tin giống hệt nhau.
Nếu cậu có biện pháp tốt hơn, có thể đề đạt.
Nhưng cậu có à?”
Nói đến đây, Mắt Ưng quay đầu lại, nhìn thoáng qua. Bất quá, cũng không
phải gã nhìn Tiền Thương Nhất, mà là quan sát bóng đen phía sau hai
người.
Trời mưa không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với bóng
đen cả, nhưng bọn chúng cũng không toàn lực bao vây tiêu diệt hai người, mà tản ra giữa rừng cây hai bên.
Tiền Thương Nhất không mở miệng nữa, bởi vì Mắt Ưng nói đúng.
Thời điểm mấu chốt như vậy, nếu chỉ đơn thuần nêu lên câu hỏi mà thôi thì
cũng chẳng có tác dụng quái gì. Hiện tại, chuyện mà bọn họ cần làm chính là giải quyết vấn đề.
Cho dù hoàn toàn không biết nguyên lý bên trong, vậy cũng không sao. Bởi vì chỉ cần giải quyết xong vấn đề trước
mắt, thế là có thể sống sót.
Sự khác biệt lớn nhất giữa thế giới điện ảnh và thế giới thực chính là có thể chủ động được kết thúc của bộ phim.
Nước mưa đánh vào đầu vai, con đường sình lầy dưới chân gây ra lực cản càng
lúc càng lớn. May mắn thay, bóng đen cũng không đuổi theo nữa.