Đó là
một đôi mắt tựa như nhìn thấu mọi thứ, trông như một người lính từng
liếm máu trên lưỡi đao. Gã cực kỳ bình thản, chuẩn bị đối diện với kết
thúc của cuộc đời bản thân.
“Thời hạn của vật phẩm đặc biệt đã kết thúc.” Giọng nói của Mắt Ưng rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.
Tiền Thương Nhất cúi đầu, nhìn xuống cánh tay của mình; không còn vết cát vàng trên tay nữa.
Trên đường đi đến bãi đất trống, mặc cho cơn mưa có gột rửa thế nào, mớ cát
vàng kia vẫn nằm đó, tựa như dính chặt vào cánh tay vậy.
Giờ cát vàng đã biến mất, điều đó cũng có nghĩa là tác dụng bảo vệ của đạo cụ đặc biệt đã biến mất.
Tiền Thương Nhất từ từ quay đầu lại, nhìn về phía ngôi làng Vũ Khê.
Cảnh vật vẫn thế, nhưng Tiền Thương Nhất có thể cảm nhận được bọn bóng đen đang nhanh chóng tiến đến đây.
Một tia chớp màu đỏ xé rách tầng mây; mưa to hơn trước; hạt mưa có kích
thước cỡ chừng hạt đậu, va vào mặt, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tiền Thương Nhất đặt tay trái lên trán, nheo mắt lại. Hắn cảm thấy kiệt quệ
cả về thể chất lẫn tinh thần; hai chân hắn không còn đứng vững nữa, đành phải lùi lại một bước để duy trì cân bằng cơ thể.
Tiếng sấm ầm ầm vang vọng, lại một tia chớp khác xẹt qua bầu trời.
Ngay khi vừa mở mắt ra, hắn lập tức trông thấy những bóng đen đang tụ lại
cùng nhau, từ từ di chuyển tới, không khác gì bầy đao phủ đang chuẩn bị
hành hình.
Còn Tiền Thương Nhất và Mắt Ưng là những tù nhân trên pháp trường.
“Mắt Ưng, anh chắc chắn phải có cách, đúng không?” Tiền Thương Nhất hét lớn. Dù gì thì cũng đã bại lộ rồi, cho dù bị bóng đen phát hiện cũng không
còn là vấn đề nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!