Tiền Thương Nhất thở phào nhẹ nhõm, tự giễu một câu:
“Cũng may, chỉ là ảo giác...”
Gặp tình huống này, hắn thà tin là mình có vấn đề về mặt tâm thần.
Nếu thực sự có chữ viết trong đó, nghĩa là có thể hắn đã gặp quỷ.
Tuy Tiền Thương Nhất không phải là người vô thần kiên định, nhưng quỷ... Hắn quả thật không nghĩ là mình nên gặp phải.
“Có thể là do thức khuya quá nhiều? Mình nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới được...”
Tiền Thương Nhất vẫn chưa thực sự bỏ qua được vấn đề này; những ký tự trong tròng mắt vẫn khiến hắn băn khoăn.
“3:00 giờ chiều! Nếu không nói rõ là ngày nào, 80 - 90% chính là hôm nay.
Điều gì sẽ xảy ra vào lúc 3:00 giờ chiều nay?”
Hắn chân thành hy vọng rằng, sẽ không có gì xảy ra cả.
......
Trên vách tường trắng như tuyết, sau khi kim giây của chiếc đồng hồ treo tường nhảy qua số 12, đã đến 3:00 chiều rồi. Quá trình chờ đợi lâu dài cuối cùng cũng kết thúc.
Tiền Thương Nhất nín thở; trái tim bắt đầu tăng nhịp một cách mất kiểm soát.
Trong phòng, hết thảy đều bình thường. Trên vách tường không có xuất hiện chữ máu, cũng không có bất kỳ chuyện quỷ dị nào khác.
Gương mặt khẩn trương của Tiền Thương Nhất dần lộ ra một nụ cười:
“Mấy ngày gần đây, mình sẽ ưu tiên nghỉ ngơi đầy đủ. Thức đêm nhiều quá, đúng là tổn thật.”
Khi đang có ý định đứng dậy, hắn đột nhiên cứng đờ cả người, sau đó mất luôn quyền kiểm soát cơ thể.
What... Chuyện méo gì thế này?
Tiền Thương Nhất muốn hô hoán lên; nhưng hiện tại, thậm chí ngay cả mở miệng mà hắn cũng không làm được.
Trong một tích tắc này, trái tim của hắn như muốn vọt lên tận cổ họng vậy. Nhớ lại dòng chữ trên con ngươi, hắn đã rõ cả rồi. Mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác.
Thế nhưng mà, thân thể của hắn lại bắt đầu bước ra khỏi cửa, trong khi hắn không hề chủ động làm vậy.
Tuy Tiền Thương Nhất đích xác muốn ra ngoài, nhưng toàn bộ quá trình đều không có bất kỳ quan hệ gì với ý chí của hắn cả. Thân thể của hắn đang bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế.
Cơ thể không thể tự kiểm soát kia vẫn tự đi xuống cầu thang như bình thường, chẳng thu hút sự chú ý của bất cứ một ai. Sau khi ra khỏi cổng căn hộ, cơ thể hắn rẽ trái, tiếp tục di chuyển.
Có ai nghe tôi nói gì không? Có ai đó nghe thấy tôi nói không?
Tiền Thương Nhất thử cầu cứu người qua đường, nhưng vẫn không cách nào phát ra thanh âm. Hắn tuyệt vọng, cứ như xung quanh đang bị bao trùm lấy bởi một màn sương dày đặc.
Hắn cảm giác bản thân cứ như một con rối bị buột dây, toàn bộ mọi cử động đều bị người khác điều khiển.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!