“Quyết định vậy đi.” Nhu Quang đi mặt trước của chiếc du thuyền, đặt tay trái lên trán, nhìn về phía xa xa.
Một lúc sau, năm người đều im lặng.
Chốc lát tiếp theo, màn sương trắng bao quanh chiếc du thuyền dần tan biến, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Tiền Thương Nhất tiến lên vài bước.
Phía trước, sương mù đã tan đi; đích đến đã xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Đó là một hòn đảo chìm trong bóng tối dần hiện ra. Vì khoảng cách quá xa,
cả nhóm chỉ có thể nhìn thấy đường viền hình dáng của hòn đảo ấy, còn
những gì trên đảo lại không thể trông đến rõ rang.
“Nhược Huyên, vậy… tại sao chúng ta lại đến hòn đảo này vào ban đêm?” Trí Đa Tinh hỏi.
“Cậu kêu Nhược Huyên nghe dễ thế?” Nhu Quang trừng mắt nhìn Trí Đa Tinh, không thèm trả lời câu hỏi của gã.
Từ chuyện này, không ai lên tiếng nữa.
Khi đến gần hòn đảo hơn, tốc độ của chiếc du thuyền cũng bắt đầu chậm lại, cho đến khi dừng hẳn nơi bãi biển.
Nhu Quang quay đầu lại, nói với bốn người xung quanh:
“Tôi đã chuẩn bị sẵn vật tư rồi, các cậu không cần lo lắng. Tin mình đi, các cậu chắc chắn sẽ rất hài lòng với chuyến du lịch lần này.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!