“Để tôi đến xem thử.” Trí Đa Tinh phất nhẹ tay trái, ra hiệu cho nhóm
người phía sau không được di chuyển. Sau đó, gã tiến một bước nhỏ về
phía bộ xương trắng kia.
Tiền Thương Nhất cũng muốn đi qua xem
thử, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì hắn quyết định đứng yên tại
chỗ. Bởi vì, ba diễn viên còn lại cũng đứng yên.
Đến gần sát bên bộ xương, Trí Đa Tình bèn từ từ ngồi xổm xuống. Tiếp theo, gã bắt đầu
kiểm tra bộ xương trắng. Trong chốc lát, dường như gã đã phát hiện ra gì đó. Trí Đa Tinh dùng tay phải của mình nâng cánh tay phải của bộ xương
trắng lên, sau đó vươn tay trái về vị trí bên dưới cánh tay phải của bộ
xương.
Vì Trí Đa Tinh đang quay lưng lại với mọi người vào lúc này, Tiền Thương Nhất cũng không thể nhìn thấy đó là thứ gì.
Sau đó, Trí Đa Tinh cẩn thận bước lùi ra ngoài. Trong quá trình này, gã
không hề quay đầu lại, mà vẫn nhìn chằm chằm vào bộ xương trắng kia.
“Anh tìm được gì thế?” Tiền Thương Nhất nhẹ nhàng hỏi.
Trí Đa Tinh xoay người giơ tay phải lên; bàn tay của gã đang cầm một cuốn sổ tay màu đen.
Cuốn sổ bị phủ một lớp bụi dày, các trang giấy cũng dính lại vào nhau, giống như bị thuận tay vứt lại bên đường vậy.
“Một cuốn sổ được đặt bên dưới cánh tay phải.”
Nói xong, Trí Đa Tinh bắt đầu lật nó ra.
Vì quyển sổ tay bị tổn hại nghiêm trọng, nên rất khó để đọc hiểu. Độ khó
này cao đến mức, hầu như nhiều người vừa nhìn là phải bó tay ngay lập
tức.
“Tiêu Thiên, giúp tôi chú ý xung quanh, đề phòng bất trắc
nhé.” Nói xong, Trí Đa Tinh bèn nửa ngồi xổm xuống, đặt quyển sổ xuống
đất, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi dày đặc trên bề mặt; trông gã cực kỳ kiên nhẫn.
Sau khi phủ sạch sẽ lớp đất vụn đi, gã mới bắt đầu lật ra trang đầu tiên.
Hầu hết nội dung bên trong bị thiếu hụt hơn phân nửa, chỉ có thể lờ mờ đọc được vài từ.
[Tại sao vẫn là..........., chỉ sợ........... thật sự lạc...........]
[........... căn bản là không đủ,..........., Đoạn Linh cũng..........., thuốc cảm mạo........... phát huy tác dụng.]
Trí Đa Tinh đọc to hai câu này, đồng thời còn dừng lại trong chốc lát ở
những vị trí câu chữ bị bùn đất che mờ rồi sau đó tiếp tục đọc lướt qua.
“Lạc... là bị lạc đường à?” Tiền Thương Nhất liếc nhìn xung quanh.
“Đoạn Linh, tại sao lại có tên của Đoạn Linh? Vai của tôi chính là Đoạn Linh
nè!” Ninh Tĩnh chỉ vào dòng chữ trong quyển sổ tay.
“Quả thực rất kỳ lạ.” Trí Đa Tinh cau mày.
Tiền Thương Nhất không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, như thể từng bước một tiến vào cổng địa ngục.
“Đừng quá hấp tấp! Chúng ta cứ viết ra giấy trước đã, rồi xem tiếp trang
sau.” Trí Đa Tinh lấy cuốn sổ tay màu đỏ của mình ra, ghi lại nội dung
của trang đầu tiên, sau đó tiếp tục lặp lại công việc trước đó.
Tuy nhiên, hiệu quả không được tốt lắm. Dù Trí Đa Tinh có cẩn thận đến mấy, vẫn còn quá nhiều chỗ không thể nà đọc được.