“Không biết nữa. Ngôi rừng này khá là yên tĩnh mà. Nếu có chuyện gì xảy
ra, cậu ấy chỉ cần thét to lên là được.” Giọng nói của Mạc An lộ ra vẻ
mệt mỏi.
“Mạc An, chúng ta sẽ chết ở đây sao?” Câu nói của Đoạn Linh đầy sự bi thương.
“Không đâu.” Mạc An an ủi, nhưng lại cực kỳ miễn cưỡng.
“Mọi người không cảm giác được là có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta à?” Hà Hồng Tín nói chuyện với cường độ âm thanh lúc lớn lúc nhỏ.
“... Hà Hồng Tín, giờ mày muốn thế nào? Bọn tao phản đối thì mày cũng không
chịu, mà hùa theo thì mày cũng phát cáu. Mày bị điên rồi à?” Mạc An lạnh lùng nói thẳng.
“Hừm hừm hừm! Ha ha ha ha ha!” Hà Hồng Tín
cười, ban đầu là cười chế nhạo, dần dần chuyển thành tiếng cười và cuối
cùng lại bật cười một cách đầy điên dại.
...
Cuộc cãi vã đến đây là kết thúc.
...
Tiền Thương Nhất liếc nhìn mọi người xung quanh, để rồi nhận ra đồng bạn cũng đang làm điều tương tự.
“Có vẻ như Hà Hồng Tín thực sự bị điên rồi” Tiêu Thiên là người đầu tiên phát biểu ý kiến.
“Hoàn cảnh này quá ngột ngạt, thật sự có thể phát điên đấy.” Ninh Tĩnh gật đầu.
Trí Đa Tinh giơ tay phải lên, gõ vào thái dương hai lần, sau đó nói:
“Trương Tư Ba đã mất tích, chỉ còn lại 3 người. Cuốn sổ mà chúng ta nhìn thấy
trước đó có dòng chữ ‘Đoạn Linh cũng..........., thuốc cảm mạo...’. Nếu
bộ xương trắng mà chúng ta từng nhìn thấy cũng tham gia vào trận xích
mích của nhóm 5 người, vậy đoán chừng người chết cuối cùng chính là Mạc
An. Dù gì đi nữa, Hà Hồng Tín cũng đã điên rồi.
Thật thú vị! Cả
ba người bọn họ đều không có vũ khí. Đáng nhẽ ra, Hà Hồng Tín hẳn là
phải giết chết Mạc An và Đoạn Linh trước mới đúng. Kết quả ngược, hai
người kia lại giết Hà Hồng Tín trước.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!