Mắt Ưng im lặng nhìn Tiền Thương Nhất, chẳng thèm nói tiếp. Dường như đối với việc giải thích quy tắc cơ bản cho người mới như vậy, gã chẳng hề hứng thú.
Tiền Thương Nhất đợi khoảng nửa phút, thấy Mắt Ưng đích xác không định nói chuyện, thế nên đành phải mở lời trước để phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này.
“Tôi muốn biết, đây có phải là một chương trình truyền hình thực tế hay không...”
Còn chưa dứt lời, Mắt Ưng đã xen ngang:
“... Không phải!”
Tiền Thương Nhất nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi:
“Chương trình Điện ảnh Địa ngục là gì? Tôi có thể thoát khỏi nó hay không?"
Nghe 2 câu hỏi như thế, Mắt Ưng tựa lưng vào ghế sofa, bắt chéo hai tay trước ngực, đáp:
“Tôi cũng không biết chương trình Điện ảnh Địa ngục là gì. Nó có thể là một sự tồn tại bí ẩn nào đó, hoặc là... Thần linh chẳng hạn.
Chuyện duy nhất mà tôi có thể xác định là, cậu đã bị chương trình Điện ảnh Địa ngục chọn trúng.
Thân phận của chúng ta chính là diễn viên cho Điện ảnh Địa ngục này, và cần phải tham gia diễn xuất trong... một số bộ phim thuộc thể loại kinh dị, tâm linh.
Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa những bộ phim này, chính là: Nếu chúng ta không làm một vài việc nào đó, vậy sẽ chết chắc.
Tôi cũng đang tìm người nói cho mình biết câu trả lời đấy!
Nhân tiện, nói cho cậu biết thêm một chuyện.
Sau khi mỗi bộ phim kết thúc, chúng ta sẽ nhận được thù lao và phần thưởng được gọi là điểm danh dự.
Thù lao phim dùng để đổi lấy đạo cụ đặc thù, còn điểm danh dự dùng để nâng cấp bậc diễn viên.
Còn một ít chi tiết khác, nhưng tôi lười nói nhiều. Nếu cậu có thể sống sót, tự nhiên sẽ biết rõ ngay sau đó.
Phần hỏi đáp đến đây là kết thúc.
Nếu có vấn đề gì, cậu có thể đi tìm người khác mà hỏi. Nhưng điều kiện tiên quyết là... cậu có thể sống sót."
Nói xong, Mắt Ưng thò tay phải vào bên trong chiếc áo gió, lấy ra một chiếc kính râm rồi đeo vào.
Lúc này, Tiền Thương Nhất cũng nhận ra Mắt Ưng là một kẻ không thích lắm lời trò chuyện. Nhưng đối với bản thân hắn, biết thêm một chút tin tức, nói không chừng còn có thể cởi bỏ rất nhiều nghi hoặc.
Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, hắn quyết định thử một lần. Dù sao đi nữa, hiện tại cũng khó có một người có thể trả lời các thắc mắc của hắn.
Hắn mở miệng hỏi:
“Diễn viên thì phải biết diễn xuất. Tôi không biết diễn xuất chi cả, giờ phải làm thế nào?
Bên cạnh đó, chỉ có hai người chúng ta thôi ư?”
Hỏi xong, hắn chờ Mắt Ưng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!