“Chúng ta đi thêm một vòng nữa nhé!” Tiêu Thiên lại đứng trước túp lều màu vàng.
Trí Đa Tinh đập mạnh vào đầu gối của mình, sau đó ngồi phịch xuống mặt đất rồi nói:
“Tôi đi hết nổi rồi. Các người cứ đi trước đi.”
Sau đó, gã chống hai tay sau lưng, nói thêm, “Thành thật mà nói! Tôi nghĩ
là chúng ta không thể nào đi khỏi đây được đâu, bắt buộc phải tìm những
phương pháp khác.
“Tiêu Thiên, chúng ta thử lại lần nữa à?” Nhu Quang bước tới.
“Có sao nói vậy nhé! Hai người đi chung như vầy, cứ làm tôi nhớ lại cuộc
trò chuyện vừa nghe ban nãy đấy.” Trí Đa Tinh trêu chọc một câu.
“Đừng nhắc tới nữa mà...” Nhu Quang trợn tròn mắt.
“Ha ha ha, thôi! Mọi người cứ đi thêm lần nữa, còn tôi nghỉ ngơi một lát.” Trí Đa Tinh vươn tay phải ra, vẫy nhẹ về phía trước.
“Ừm, chúng ta đảo thêm một vòng đi.” Ninh Tĩnh bước tới.
“Ở đây một mình, anh nghĩ là ổn à?” Tiền Thương Nhất hơi ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Trí Đa Tinh.
Trí Đa Tinh mệt thật hay mệt giả, hắn tin là vì lý do thứ hai.
Tiền Thương Nhất không biết Trí Đa Tinh định làm gì, nhưng hắn biết là gã cũng không định nói cho người khác nghe.