Sau khi Trí Đa Tinh nói xong, Nhu Quang cũng không còn nổi điên như trước.
Giữ gương mặt đượm buồn, cô dần bình tĩnh lại, “Mình xin lỗi.”
Cô nói nhẹ; giọng nói rất nhỏ, tựa như tiếng muỗi vo ve, nghe không rõ cho lắm, “Tất cả đều là lỗi của mình.”
“Yến Nhược Huyên! Cậu nghĩ kỹ lại xíu xem. Những gì mà Trương Tư Ba vừa nói
chỉ là suy luận suông của cậu ấy, chưa chắc là thật. Chúng ta nhất định
tìm ra đường thoát thân!” Tiêu Thiên rất lo lắng, vừa nói vừa buông lỏng bàn tay đang giữ lấy Nhu Quang ra.
Cả Tiêu Thiên cũng thoát khỏi vai diễn rồi à?
Tiền Thương Nhất nhận thấy điểm này.
Nhu Quang chậm rãi ngồi xuống đất, dùng hai tay ôm lấy đầu gối. Thân thể
của cô ấy dần dần cong lại; sau đó, cô gục đầu vào hai đầu gối của mình.
Lúc này, Tiền Thương Nhất quay đầu về phía Trí Đa Tinh, nói:
“Trương Tư Ba, tìm xem có cách nào thoát ra được không?
Cậu là người thông minh nhất trong số 5 người chúng ta. Cậu sẽ nghĩ ra cách mà.”
Nói xong, hắn lại quay sang Nhu Quang, nói:
“Yến Nhược Huyên, suy nghĩ thêm đi. Chắc chắn phải có cách! Có thể là cậu
chỉ tạm thời quên đi thôi mà. Giờ cố nhớ lại xem, tại sao Nguyệt thần
lại muốn đùa bỡn chúng ta như vậy? Nếu muốn giết chúng ta, vị ấy chỉ cần giết quách đi là xong mà. Do đó, đây thực chất là một trò chơi, chúng
ta chỉ cần tìm cách qua màn là được.
Cứ suy nghĩ thêm coi sao! Chắc cậu cũng đâu có muốn chết ở đây hả?”
Nỗi lo lắng và tâm trạng tuyệt vọng đan xen vào nhau, quấn quanh từng cá nhân một.
Năm người ngồi cạnh những túp lều; Ninh Tĩnh ngồi quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ. Trước mặt cô, Nhu Quang cũng ngồi bệch trên mặt đất, vùi đầu
vào giữa hai đầu gối. Tiền Thương Nhất và Tiêu Thiên đứng ở hai bên trái phải của Nhu Quang. Trí Đa Tinh ngồi xổm cách đó không xa, cúi đầu nhìn xuống đất.
Lúc này, Mặt Trăng Máu trên bầu trời bắt đầu rung
chuyển dữ dội, giống như bóng trăng sóng sánh khi phản chiếu xuống một
chậu nước vậy. Mấy giây sau, tình trạng kỳ lạ kia mới dừng lại.
Tiền Thương Nhất lập tức giơ tay lên, để rồi nhận ra mình lại có thể kiểm
soát được cơ thể rồi. Thế là, hắn quay sang nhìn những người khác.
Ninh Tĩnh, Nhu Quang và Trí Đa Tinh gần như đứng lên cùng một lúc, trong khi Tiêu Thiên không có phản ứng gì nhiều/
“Đau quá!” Trí Đa Tinh xoa má trái của mình.
Nhu Quang tỏ vẻ xin lỗi, nhưng không hề mở miệng nói câu nào.
Mặt Trăng Máu vẫn còn ngự trị trên bầu trơi, Yến Nhược Huyên sẽ không bao
giờ xin lỗi Trương Tư Ba. Nếu nói lời xin lỗi, cơ thể của cô chắc chắn
sẽ bị suy nghĩ của Yến Nhược Huyên điều khiển.
Trí Đa Tinh vẫy tay, hiểu rõ ý ngầm của Nhu Quang.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ninh Tĩnh hỏi ra vấn đề mà cô đang quan tâm nhất lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!