Lão Cửu hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó liền ôm Cải Trắng đi về phía trước, đến chỗ của Hoàng Thượng. Ta ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, cũng theo chân nàng đi đến phía trước.
Tâm tình của Hoàng Thượng lão nhân gia dường như vô cùng tốt, đứng ở trên bãi cỏ xanh mướt hít sâu một hơi, ngay sau đó liền mở miệng ngâm một bài thơ, ta tất nhiên là nghe không hiểu, nhưng mọi người đều vỗ tay nịnh hót Hoàng Thượng, ta cũng liền làm theo
Lúc này, mọi người chúng ta đều ngồi trên một tấm chiếu, tốp năm tốp ba ngồi lại với nhau, tán gẫu hăng say. Ngự trù đi theo mang ra nồi, bát, lương khô này nọ chuẩn bị nấu ăn. Các hoàng tử là nam tử, tự nhiên cũng giúp đỡ sắp xếp mang đồ ra.
Ta cùng Lão Cửu, Bát công chúa và Hoàng Thượng ngồi cùng một chỗ, nói một vài chuyện vô vị, không khí cũng có chút hòa hợp. Mà Lão Cửu ở trước mặt phụ hoàng của nàng, toàn bộ tính cách quả thực thay đổi 1800, trở thành một người nhu thuận. Cái này so với tính cách thường ngày của nàng quả thực kém xa. Còn chưa nói được hai câu, nàng liền bắt đầu hướng phụ hoàng của nàng làm nũng, bất mãn phàn nàn nói rằng ở chỗ này sao có thể ăn cơm được này nọ...
Hoàng Thượng thấy dáng vẻ như thế của Lão Cửu lại vẫn cười ha ha, sủng nịch nhéo cái mũi của nàng một cái, nói: “Nam hạ vốn là như thế, lúc trước ở trong cung cũng đã nói với con, con không nghe, hiện tại chịu không nổi rồi sao?”
Lão Cửu không lên tiếng, Hoàng Thượng lại nói: “Chịu không nổi thì trở về đi, ở đây cũng còn chưa đi xa lắm đâu. Nếu không sau này đi xa hoàng thành rồi, khi đó có muốn về cũng không được rồi.”
Ta vừa nghe xong liền cấp tốc nhìn Lão Cửu, nghĩ thầm cô nãi nãi này đừng có thay đổi nha. Ai ngờ lúc ta vừa xoay lại nhìn nàng cũng vừa lúc cùng ánh mắt Lão Cửu giao nhau, Lão Cửu nhìn ta, trong mắt đều là trêu tức, dường như đang nói ‘ngươi mau cầu xin ta đi’, làm ta tức giận biết bao nhiêu.
Mà cho dù trong lòng ta tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác, cho nên ta cơ hồ ngay lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng. Lão Cửu thấy bộ dáng này của ta, lúc này mới nói cùng phụ hoàng nàng: “Con cũng không phải là được nuông chiều từ bé, nếu một chút khổ này cũng chịu không được thì còn làm Cửu công chúa gì nữa?”
Tất nhiên, lời thề son sắt này của nàng đã làm cho Hoàng Thượng bật cười, bất quá không khó nhìn ra, Hoàng Thượng là vô cùng cao hứng.
Bởi vì chỉ dẫn theo ngự trù đi cùng, cho nên rất nhiều chuyện đều cần đại thần cùng các hoàng tử công chúa tự thân tự lực. Ta vốn nghĩ những hoàng tử công chúa thì sao có thể làm được những việc này chứ? Nhưng sự thật lại ngoài dự kiến, các nam nhân tuy không thể nấu nhưng rửa rấy, cắt thái đồ ăn thì vẫn có thể, còn các công chúa thì bởi vì đều là người đã xuất giá, nên nấu vài món ăn nho nhỏ vẫn là không thành vấn đề.
Lúc này nhóm người chúng ta cũng chỉ còn vài người ngồi lại, cũng không nói gì mà chỉ ngồi chờ ăn, trong đó bao gồm cả Lão Cửu. Từ đầu nàng đã ngồi cùng Hoàng Thượng trò chuyện phiếm để giải buồn, cuối cùng lại chạy đến đây giúp vui, có điều nàng đến không phải để làm mà là để ‘Chỉ huy’. Mà buồn cười nhất chính là nàng không sai khiến ai khác, chỉ có mỗi một mình ta thôi.
Vốn ta chỉ là phụ trách đem đồ ăn đi rửa là được rồi, ai ngờ đến cuối cùng, việc vốn là của ngự trù lại thành của ta, một màn này khỏi phải nói có bao nhiều xấu hổ.
Không nói tới việc mọi người nhất định sẽ không cảm thấy đồ ăn ta làm có bao nhiêu ngon, về phương diện khác đó là thân phận này của ta, có thể nói nếu là ta xuống bếp, cho dù không thể ăn mọi người cũng sẽ làm như ăn ngon; Mà nếu ăn ngon mọi người sẽ cảm thấy ta không tiền đồ. Cố tình Lão Cửu lúc này lại đặc biệt không có đầu óc, không ngừng hướng các ca ca của nàng thổi phồng món bông cải ta làm rất ngon, hương vị mười phần. Cái này quả thực là kêu trời, trời không thấu.
Nàng càng nói ta lại càng buồn bực, ngày thường ở Phò mã phủ làm cho nàng nhiều đồ ăn như vậy cũng chưa từng thấy nàng khen ta như hôm nay nha. Cuối cùng ta nghĩ nghĩ, kết luận được Lão Cửu dù sao cũng là nữ nhân, mà nữ nhân nếu có đồ tốt thì sẽ khoe ra, không cần biết trong mắt nàng ta có vô dụng bao nhiêu, nhưng trong mắt người khác ta cũng phải vô cùng tốt.
Quên đi quên đi, trong lòng ta cười cười, cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ? Mỗi người đều có tiêu chuẩn riêng của mình, mặc dù những thứ ta làm khó có thể hợp khẩu vị của tất cả bọn họ, bọn họ cảm thấy Phò mã như ta xuống bếp thật không có bản lĩnh cũng được, cảm thấy ta không ‘nam tử hán’ cũng không sao, dù sao ta cũng không mất miếng thịt nào, nếu Lão Cửu thích thì cứ theo ý nàng vậy.
Nghĩ thông suốt rồi, ta cũng dễ chịu hơn, trong tay ta giờ đã có nguyên liệu rồi, phát huy sở trường thôi, ta sẽ làm một bàn đại tiệc cho bọn họ mở mang tầm mắt. Nhưng buồn cười nhất chính là ngự trù giờ lại làm trợ thủ cho ta, hắn ở một bên nhìn quả thực sắp bị dọa chết khiếp, một lát lại nói món này không nên nấu như vậy, một lát lại nói hai nguyên liệu này sao có thể nấu chung với nhau... Vân vân và mây mây...
Ta cũng mặc kệ hắn, việc cần làm cứ làm thôi, cuối cùng ngự trù kia cũng không nói gì nữa, mặc kệ ta muốn làm gì thì làm..
Tất bật gần một tiếng đồng hồ, rốt cục việc lớn cũng đã hoàn thành, nhóm người chúng ta chia làm ba nhóm vây quanh trên thảm cỏ, ăn đến vô cùng vui vẻ. Hoàng Thượng đối với tay nghề của ta vô cùng tán thưởng, hỏi ta nhiều vấn đề về việc phối hợp nguyên liệu nấu ăn, ta đều đối đáp trôi chảy. Hoàng Thượng trên cơ bản có chút vừa lòng.
Tóm lại lúc này đây việc nấu cơm dã ngoại xem như tương đương thành công, đợi chúng ta ăn uống no say, lại ở trên cỏ nghỉ tạm một lát, thế này mới đứng dậy lại bắt đầu xuất phát.
Hiện tại hành trình liền có vẻ thuận lợi, cả một đường cũng không nghỉ ngơi thêm lần nào nữa, thẳng đến màn đêm buông xuống, khi nhóm người chúng ta đến được Lâm huyện phụ cận hoàng thành, mới chuẩn bị nghỉ ngơi. Chúng ta tìm một tửu lâu tốt nhất trong huyện, đem xe ngựa sắp xếp xong, mọi người liền vào tửu lâu.
Kỳ thật nói là tửu lâu tốt nhất, nhưng quy mô cũng chỉ bằng tửu lâu tam đẳng trong hoàng thành, nhưng dù sao xuất môn ra bên ngoài, mọi việc căn bản đều không thể theo như ý của mình được.
Ta thì không sao cả, nhưng các hoàng tử công chúa thì liên tục ai thán, một đám đều mặt xám như tro tàn, biểu tình hoàn toàn là ghét bỏ.
Cuối cùng vẫn là lão gia chúng ta ra lệnh, rống lên một câu: “Ai không chịu được thì trở về!” Thế này mọi người mới yên lặng lại, đều tự mang đồ của mình trở về phòng.
Ta cùng Lão Cửu cũng trở về phòng của mình, vào đến nơi ta hoàn toàn mệt mỏi nằm vật xuống, toàn thân một chút khí lực cũng không còn. Ta nằm ở trên giường, cả người cũng không nguyện động, liền nhìn Lão Cửu chỗ này đi một chút, chỗ kia sờ một chút, còn mang vẻ mặt ghét bỏ nữa chứ.
Nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng càng thêm xác định nếu không phải bởi vì ta, chỉ sợ cho dù tám đại kiệu nâng cũng kéo không được nàng đi Nam hạ, nghĩ vậy, lúc này trong lòng tự dưng lại nóng lên, không khỏi cảm động.
“Ngươi có mệt không?” Ta hiếm khi dùng ngữ khí tốt như vậy.
Nàng đi đến ngồi bên cạnh bàn, tự rót cho chính mình một ly trà, sau đó nói: “Không mệt” Nói xong, nàng uống một ngụm, sau đó liền lập tức phun ra “Đây là trà gì a?”
Ta ngầm liếc mắt khinh thường một cái, vô cùng không tình nguyện đứng dậy đi đến chỗ để hành lý, vừa lục lọi vừa nói: “Ngươi cho rằng đây là ở trong phủ sao, nơi này mà có trà uống là đã quá tốt rồi.” Nói xong, ta đem lá trà đã mang theo sẵn trong hành lý đưa cho nàng: “Ngâm cái này uống đi.”
Lão Cửu nhìn lá trà trong tay ta, không khỏi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi như thế nào còn mang theo thứ này a.”
“Bởi vì ta biết ngươi sẽ không mang, cố tình ngươi còn yêu trà như mạng, không uống không được.” Ta vừa nói vừa lấy nước ấm pha trà, rồi rót cho nàng một chén.
Lão Cửu tiếp nhận trà, khí sắc nháy mắt liền tốt lên. Nhìn dáng vẻ này của nàng, liền hỏi: “Ngươi không phải là uống thứ này đến nghiện rồi chứ?”
Lão Cửu nhìn ta, hỏi “Nghiện là sao?”
“Chính là không uống thì sẽ khó chịu.”
Lão Cửu nhấp một ngụm trà, nói: “Không có, chỉ là cảm thấy trà có hương vị, so với nước trắng dễ uống hơn.”
Hắc, ta cười cười, nghĩ thầm nàng nếu xuyên đến hiện đại, nhìn thấy vô vàng thức uống còn không vui vẻ muốn chết sao. Có điều nghĩ lại, thức uống triều đại này có lẽ không không trông cậy vào được, nhưng trái cây ép thì ta có thể giúp nàng làm vài ly.
“Ngươi thích ăn trái cây gì?” Ta hỏi nàng.
“Trái cây?” Lão Cửu nói “Không thích ăn, buồn buồn mới ăn một ít.”
“Trái cây có nhiều dinh dưỡng, còn có thể dưỡng nhan tốt cho da, tại sao lại không thích ăn?”
“Đều phải nhai, rất phiền toái.”
...
Một câu này của Lão Cửu thật sự làm ta á khẩu, nàng thật sự là lười đến mức này sao. “Ăn cũng cảm thấy phiền, vậy ăn cơm làm gì.”
Lão Cửu lơ đễnh, chậm rãi uống trà của nàng, đối với ta nói: “Cơm thì phải ăn, trái cây không ăn cũng sẽ không chết.”
Được rồi được rồi, ta nói không lại nàng.
Ta lại nói: “Vậy giả như không cần nhai thì ngươi thích trái cây gì nhất?”
Lão Cửu nghe xong, nghĩ nghĩ một hồi: “Ô mai, cây nho này nọ.”
“Vậy nếu ta nói, ta có thể làm cho ngươi không cần nhai nhưng vẫn có thể thưởng thức được đủ thứ trái cây, ngươi có muốn thử không?”
Lão Cửu nghe xong liền đem chén trà buông xuống, đưa tay chống cầm, vẻ mặt hồ nghi nhìn ta nửa ngày, lúc này mới nói với ta: “Nói đi, ngươi muốn gì.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!