<!-- vuông -->
Chương 29: Phàm phu
Anh sống rồi, nhưng cái giá phải trả là phân nửa khuôn mặt.
Cơ bắp co rút lại, ngũ quan cũng bị ảnh hưởng nên lệch lạc theo, mắt trái trũng xuống, cái mũi và khóe miệng lại cong lên trên, trông lúc nào cũng như đang cười lạnh.
Từ Khánh Lợi cũng không để ý, anh nghĩ kỹ rồi, cuộc đời đã vậy, kiểu gì cũng phải lấy gì đó để đổi trác. Khi đã hiểu đạo lý này, cuộc đời anh bỗng trôi chảy hẳn.
Đúng vậy, chỉ cần còn sống, còn tồn tại đã là một sự thắng lợi. <!-- vuông -->
Anh đi thẳng về phương Bắc, đi đến đâu cũng hỏi han tin tức của Điền Bảo Trân.
Không có tiền thì dừng lại, làm vài công việc vặt.
Bây giờ anh rất giỏi bàn điều kiện với người khác, chỉ cần bao ăn bao ở, tiền lương bằng một nửa người khác cũng được. Nhiều ông sếp nghe xong cũng hơi rung rinh, nhìn từ trên xuống dưới thì khuôn mặt của anh cũng đáng sợ thật. Nhưng bọn họ đâu cần kết thân hay sinh con với anh, một tên nhân viên chạy vặt thôi, xấu một tí cũng có làm sao.
Vì đồng lương thật sự rất rẻ mạt, cứ thử xem sao, đầu tiên cho anh một chút việc bẩn thỉu vặt vãnh, để anh làm.
Một tháng sau, bọn họ dần biết chỗ tốt của anh, ít mồm kín miệng cũng biết chịu khổ, đối nhân xử thế cũng khá ổn trọng, quan trọng nhất là không gây sự. Lúc không có việc làm, mấy nhân viên khác thì ghé vào với nhau, hoặc là cờ bạc hoặc là rượu chè khoác lác. Anh lúc nào cũng ở một bên, cầm một cuốn gì đó trong tay lặng lẽ đọc. Có đôi khi là một tờ báo cũ, có khi là một cuốn tạp chí rách từ tận ba bốn năm trước, nhặt được cái gì thì anh đọc cái đó, cũng chẳng bắt bẻ, như lúc cho anh cái gì là anh ăn cái đó, cũng không lắm mồm.
Nhưng Từ Khánh Lợi cũng có một vấn đề, đó là không ở một chỗ quá lâu, làm chừng một năm là sẽ rời đi.
Ban đầu sếp còn tưởng là chỉ kiếm cớ đòi tăng lương nên có lệ thêm cho vài đồng, nhưng lâu dần ông ta mới thấy sai sai. Dù có giữ thế nào, thêm điều kiện ra sao, người đàn ông này chỉ cười cười lắc đầu, khăng khăng bỏ đi như đã hạ quyết tâm.
Trên phố bắt đầu đồn đãi, vì có khoảng cách nên anh cũng trở nên thần bí hơn hẳn.
Mọi người đều bảo không giữ được anh, vì số người đàn ông này là phải mở một đường máu, trời sinh đã phải phiêu bạt vô định, bốn bể là nhà.
Từ Khánh Lợi nghe vậy cũng chỉ mỉm cười cho qua, chỉ có mình anh biết tại sao mình không dám ở lại, vì anh sợ. . ngôn tình hoàn
Tuy bây giờ anh đã có cơm no áo ấm, có đồng lương đảm bảo, nhưng lúc nào cũng vẫn lo lắng đề phòng như trước.
Anh đã quen độc lai độc vãng, cách đối xử của người ngoài với anh hoặc là mâu thuẫn, hoàn toàn không để trong lòng, hoặc có một phần xa cách. Mỗi khi thân thiết hơn với một người nào đó, khi họ bắt đầu lớn gan nói chuyện với anh, dò hỏi quá khứ của anh, nhắc tới vết sẹo trên mặt anh, là anh biết, đã đến lúc phải rời đi.
Dù sao cũng là cuộc đời mà mình trộm được, không thể sống quá khoa trương được.
Anh cũng không biết gì về người đàn ông kia, cái người đàn ông tên Nghê Hướng Đông ấy. Anh không biết người đàn ông chết trong vũng bùn ấy trông như thế nào. Tất cả những phỏng đoán đều đến từ đồ đạc trong túi anh ta vào ngày qua đời, một bao thuốc dúm dó và một cái bật lửa.
Bản thân Từ Khánh Lợi không hút thuốc, nhưng để tiệm cận hơn với bóng dáng người đàn ông kia, anh buộc phải khắc phục nỗi sợ ngọn lửa của mình, ngậm điếu thuốc đang nhen nhóm vào miệng.
Vị chua xót tràn ngập đầu lưỡi, anh hít sâu một hơi rồi bị sặc, không nhịn được đành phải ho khan. Làn khói trắng đục làm đôi mắt cay xè đau đớn, không khỏi rơi lệ. Từ Khánh Lợi thật sự không hiểu sao người ta lại bỏ tiền ra để chịu khổ như vậy.
Nhưng anh cần phải học, vì cái người tên Nghê Hướng Đông kia thích hút thuốc.
Anh ép bản thân châm thêm một điếu nữa, chậm rãi hút, ít nhiều học được phần nào nên lần này anh không ho khan nữa, nhưng vẫn không thấy được tí lạc thú nào.
Đến điếu thuốc thứ ba anh mới dần hiểu ra, đầu óc hơi mông lung, trái tim cũng đập thật mạnh.
Khi hút xong một bao, anh đã hiểu thuốc lá tốt chỗ nào.
Bây giờ, anh cũng coi như một dân chuyên rồi. <!-- vuông -->
Đi thẳng về phương Bắc, anh cũng luôn che giấu dấu vết của mình, hút thuốc uống rượu rồi bịa vài câu chuyện xưa.
Sau khi vào nam ra bắc, khẩu âm của anh cũng loạn hết lên, nói dối ngày càng nhiều, cuối cùng dường như đã lừa cả bản thân mình.
Dần dần anh quên mất cả tuổi thơ xa xôi, quên mất những nhát roi đánh lên người, quên mất trong núi sâu còn có một khu vực nhỏ tên là thôn Nam Lĩnh.
Đương nhiên, anh cũng quên mất cái tên vốn có của mình.
Ba chữ “Nghê Hướng Đông”, ban đầu nói ra mồm còn hơi trúc trắc. Lúc nghe người khác hỏi tên họ, chữ “Từ” đã suýt bật ra khỏi miệng không biết bao nhiêu lần. Nhưng lâu dần, chữ “Nghê” ngày càng như dòng họ ruột thịt của anh, lúc đặt bút cũng tự nhiên đổi bộ thủ, mà dường như một nơi nào đấy trong xương cốt cũng đã biến mất theo nét chữ ấy.
Anh bắt đầu làm một vài chuyện trước đây không bao giờ làm, trốn dưới lớp mặt nạ Nghê Hướng Đông, anh như sống một cuộc đời chân chính thuộc về Từ Khánh Lợi.
Nhưng anh vẫn nhớ rõ ba mình, dù đi đến đâu anh vẫn gửi tiền về đúng hạn cho ba.
Anh không mở thẻ ngân hàng, lúc làm công cũng chỉ cần tiền mặt, chỉ khi mang tiền đến quầy bưu chính gửi hàng tháng, anh mới mơ hồ nhận ra dưới lớp da tàn tạ khuyết tật này, có vẻ vẫn còn một linh hồn khác đang ngủ đông.
Cuối hạ năm 2019, Từ Khánh Lợi vòng đi vòng lại, cuối cùng đi tới Thanh Đảo, tất cả hành lý trên người chỉ có một bộ chăn ga mỏng.
Ban đầu chỉ định ở lại một đêm, làm một chuyến trung chuyển thôi, nhưng lúc xuống tàu, anh ngẩng mặt lên thì nhìn thấy bờ biển trước mắt. Khi ấy đang là chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ đậm lan ra trên mặt biển, đỏ rực và đẹp đẻ, ánh sáng màu đỏ cam ánh lên trong đáy mắt như gợi lên một miền ký ức xa xăm.
Tự dưng anh muốn ở lại nơi này, biết đâu Bảo Trân cũng sẽ lưu luyến bờ biển này?
Ở trong một quán trọ gia đình tới hôm sau, Từ Khánh Lợi lại đi tìm việc như trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Phó Thác Vận Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phó Thác Vận Mệnh, truyện Phó Thác Vận Mệnh , đọc truyện Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh chương mới