<!-- vuông -->
Chương 38
Có người sinh ra là để giúp người khác đạt được mục đích, đến chết vẫn làm nền cho kẻ đó. Tào Tiểu Quân vô cùng tin tưởng điều này.
Anh ta cắt cuộc sống của mình thành phế liệu, để Nghê Hướng Đông tìm được cái hoàn chỉnh. Tào Tiểu Quân bướng bỉnh thì anh khéo léo, anh ta hung ác thì anh nhân từ, anh ta giả vờ hung ác giận dữ thì Nghê Hướng Đông kia mới có tư cách diễn dáng vẻ bồ tát trước mặt mọi người.
Tào Tiểu Quân sống như để làm nền, là lời chú giải, sự tương phản để làm nổi bật vẻ tốt đẹp của Nghê Hướng Đông. Đàn ông hâm mộ, đàn bà ca ngợi, tất cả những điều tốt đẹp nhất đều hiến cho Nghê Hướng Đông. Anh ta mãi mãi là cái bóng im lặng ở sau lưng anh, không ai chú ý, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng dù thế nào, Tào Tiểu Quân cũng cam tâm tình nguyện. <!-- vuông -->
Năm sáu năm trước, hai người sống nương tựa lẫn nhau, thân tới mặc chung một cái quần. Không hề có thân phận khác, lừa gạt suốt quãng đường, quanh đi quẩn lại đã tới huyện Định An.
Thời gian cứ thế trôi đi, anh ta cũng dần dần lớn lên, chớp mắt đã thành thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Vẫn kiệm lời như trước, ít nói như con bò, những lời nói chưa ra khỏi miệng biến thành sức lực sung mãn, cơ bắp cuồn cuộn. Bây giờ, một cú đấm của anh ta cũng có thể đánh cho tên lưu manh đối diện ngã ngửa.
Nghê Hướng Đông có đầu óc linh hoạt, biết dùng dao. Anh ta lại hiền như bụt, dám mạo hiểm mạng sống. Hai người một nhu một cương, một sáng một tối, dựa vào sự tàn nhẫn và dũng cảm của mình tranh đấu, dần dần cũng làm ra chút thành tựu, chiêu mộ không ít nhân tài.
Đương nhiên, Nghê Hướng Đông có bạn, tay chân mới, hưởng thụ sự oai phong và được vây quanh. Còn Tào Tiểu Quân vẫn dừng lại ở năm đó, cắm đầu ngồi ở một góc hẻo lánh, một mình một chỗ quan sát sự vui vẻ của người khác từ đằng xa.
Ai cũng cười anh ta, cười Tào Tiểu Quân là một con chó bên cạnh Nghê Hướng Đông, một tên tay chân bị câm, anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Là chó thì đã sao? Ông nội từng nói, nuôi chim chim sổ lồng, nuôi chó chó vẫn đuôi. Có một số người giống chim, không cam tâm nên phàm chiếc lồng mở là sẽ bay về rừng không quay đầu lại. Còn có người lại giống chó, trung thành và ngay thẳng, một ngày là bạn thì sẽ đi theo làm tuỳ tùng mãi mãi.
Anh ta giống chó thì đã sao? Làm người không thẹn với lòng nào có sai? Chẳng phải sống trong nghề này luôn coi trọng hai chữ “trượng nghĩa” ư?
Thế nên mỗi khi thấy nhóm xảy ra chuyện, lật thuyền là anh ta sẽ bảo Nghê Hướng Đông dẫn những người khác chạy trước, mình thì ở lại thu dọn tàn cuộc. Dù bị người ta bắt cũng không nói nhiều một câu, Tào Tiểu Quân khinh thường chuyện bán bạn cầu vinh, một mình gánh chịu đủ loại tội danh.
Cũng chẳng phải chưa từng nghe đồn, thường có người nói Nghê Hướng Đông thấy Tào Tiểu Quân khờ dại nên mới cứ gây hoạ là bắt anh ta gánh tội thay. . ????hử ????hách ????ì???? ????????ang gốc, géc gô [ ???????? uM????????????????????????.V???? ]
Có điều Tào Tiểu Quân không tin những lời châm ngòi ly gián kia, anh ta không muốn nghi ngờ anh, chỉ cho rằng việc của hai người không giống nhau, lăn lộn bên ngoài thì luôn có người phải hy sinh.
Tay của Tào Tiểu Quân đã ô uế, thế thì dứt khoát đoạ tới cùng, giúp Nghê Hướng Đông được vô tội.
Anh ta chắc chắn Nghê Hướng Đông sẽ không vứt bỏ mình.
Mỗi lần đánh từ bên trong ra, anh luôn mang theo đồ ăn, cười nhẹ nhàng đợi ở cửa bày tiệc đãi anh ta. Có lúc là bánh ngàn lỗ, lúc lại là bánh nếp, bánh rán, rồi bánh kẹo. Anh mang cái gì thì anh ta ăn cái đó.
Hai người ngồi xổm bên đường, không quá khách sáo. Nghê Hướng Đông không ngừng quan sát, chỉ trách móc anh ta qua gầy, nhét đồ ăn vào trong tay Tào Tiểu Quân. Anh ta ngượng ngùng cười, vừa ăn như hổ đói vừa quên hết những sầu khổ.
Tào Tiểu Quân chỉ muốn có bạn, mà anh ta đã có bạn rồi nên vô cùng thoả mãn.
Anh ta tin rằng hai người sẽ là anh em cả đời, dù là dao chặt, lửa đốt, trong dầu sôi lửa bỏng thì Tào Tiểu Quân cũng dám vỗ ngực cam đoan không có mảy may thay đổi.
Tới tận khi gặp cô.
Đêm đó, dưới ánh đèn chợ đêm, Ngô Tế Muội không dám ngẩng đầu, một nắm cau nhỏ đầy mồ rôi được run rẩy giơ giữa không trung.
Tào Tiểu Quân hoảng loạn, nhát gan lùi về phía sau.
Lần đâu tiên trong trời, người không sợ trời không sợ đất như anh ta không dám nhìn thẳng vào đối thủ.
Ba người chơi với nhau, ngày càng thân thiết hơn.
Tảng băng Tào Tiểu Quân bị tan chảy thành một vũng nước mùa xuân, chảy về phía Ngô Tế Muội. Nhưng anh ta biết mình không thể chạm được tới đáy lòng cô, giữa hai người luôn cách một Nghê Hướng Đông.
Anh ta chưa bao giờ tranh giành gì với Đông Tử, nhưng lần này, Tào Tiểu Quân đột nhiên hy vọng người thắng là bản thân.
Đương nhiên, Nghê Hướng Đông hiểu tình cảm của anh ta, hai người giao hẹn sẽ giao cho Tế Muội tự chọn.
Cả hai đồng thời đưa chén rượu đã uống một nửa, cô nhận của ai thì sẽ là người yêu của người đó.
Tào Tiểu Quân giơ chén rượu lên, run rẩy như Ngô Tế Muội đêm đó.
Hò hét trong lòng, cầu khẩn với trời cao, chỉ cần Tào Tiểu Quân thắng lần này thì trong suốt quãng đời còn lại chuyện gì anh ta cũng bằng lòng chịu thua Nghê Hướng Đông.
Anh ta nhìn về phía cô với ánh mắt sáng rực. Nhưng Ngô Tế Muội lại không nhìn về phía anh ta mà nhìn Đông Tử. Cô đưa tay nhận lấy chén rượu của Nghê Hướng Đông và uống một hơi cạn sạch.
Hết thảy đều kết thúc, cuối cùng Ngô Tế Muội đã chọn Nghê Hướng Đông.
Tào Tiểu Quân sừng người ở nơi đó, tay vẫn giơ chén rượu, tựa như đùa không khéo làm nhục chính mình.
Anh ta nên biết vinh quang luôn thuộc về Đông Tử, anh đã thắng anh ta vô số lần, chắc sau này vẫn sẽ luôn thắng.
Bạn đang đọc bộ truyện Phó Thác Vận Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phó Thác Vận Mệnh, truyện Phó Thác Vận Mệnh , đọc truyện Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh chương mới