<!-- vuông -->
Chương 46
“Tôi cho các người hai địa điểm, một là xưởng thuyền trên đảo Khóc, một là công trường bên phía tây thành phố. Tôi sẽ đưa thằng bé tới một trong hai chỗ đó, còn là chỗ nào thì hai người tự đoán.”
Tào Tiểu Quân cầm chặt lấy điện thoại, uất hận nghiến răng, lồng ngực nhanh chóng phập phồng.
“Một tiếng sau, nếu không thấy người, tôi sẽ ra tay.”
Ngô Tế Muội nhảy lên muốn giật điện thoại của anh ta, nhưng lại bị anh ta cản lại. <!-- vuông -->
“Đông Tử, chuyện của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết, liên quan gì đến con trẻ đâu…”
Nhưng người bên kia điện thoại lại không thèm để ý tới lời chất vấn của anh ta, tự tung tự tác nói tiếp.
“Còn chuyện ai đi tới chỗ nào thì hai người tự chọn, nếu gặp phải tôi thì coi như là ý trời, không trách được người khác. Đương nhiên, hai người cũng có thể tiếp tục diễn vai vợ chồng đồng lòng, hai người cùng tới một chỗ. Nhưng đừng có trách tôi không nhắc nhở, thời gian có hạn, nếu cược sai thì cứ chờ nhặt xác đi.”
“Anh từ từ…”
“Nhớ cho kỹ, giới hạn một tiếng, đếm ngược, bắt đầu.”
“Này…”
Điện thoại đã ngắt, trong căn phòng bằng xi măng trống trải và lạnh lẽo chỉ còn tiếng hô hấp của anh ta và tiếng nức nở của cô.
Xa xa vang lên tiếng pháo trúc, đó là một đám người vô ưu vô lo đang chúc mừng năm mới.
Tào Tiểu Quân quay sang nhìn Ngô Tế Muội, cô biết anh ta đang muốn nói gì, anh ta hoàn toàn không cần mở miệng.
Hai người gần như đồng thời xông tới thang máy, chạy như bay xuống dưới.
Trên hành lang vang vọng tiếng bước chân nghiêng ngả của hai người, vang ra thật xa, như nhịp trống đuổi theo vận mệnh.
Đảo Khóc là một hòn đảo ở bờ đối diện Thanh Đảo, tầm những năm 90 của thế kỷ trước người ta từng xây một xưởng đóng tàu lớn ở đó, nhưng vận đổi sao dời, nó đã bị bỏ hoang từ đâu. Sau này, trên đảo dần xuất hiện vài vụ án mạng, mọi người muốn tránh còn không kịp. Bây giờ ở đó, núi cao cây rậm, không ai lui tới.
Mà công xưởng bên phía Tây thành phố mà anh nói tới, bọn họ cũng biết là nơi nào. Tương truyền, chỗ đó phong thuỷ không tốt, lần này cũng có người mất mạng trong quá trình thi công, không thể nào đổ mái được. Liên tục mấy lần như vậy, dự án đã bị tạm gác lại, chỉ thông báo ra ngoài là vấn đề tài chính, nhưng người dân cứ truyền miệng nhau thành lời đồn, rồi có cái danh toà nhà ma ám.
Hai nơi đều không cát tường, một đông một tây, vừa hay đều mất tầm 40 phút để đi tới đó, trong một tiếng hoàn toàn không thể đi tới cả hai nơi. Có lẽ “Đông Tử” đã bố trí sẵn mọi chuyện, anh muốn hai người phải chia ra hành động, anh muốn hai người họ tự quyết định, ai sống ai chết.
Tào Tiểu Quân đi trước, Ngô Tế Muội đi theo sau, hai người đều chạy như điên, nhưng đầu óc lại vô cùng hỗn độn, trong lòng không rõ buồn hay vui, nhưng lại nhớ tới nhiều chuyện không liên quan.
Cô nhớ lại lần đầu tiên Tào Tiểu Quân nấu canh, thế mà lại bỏ nhầm đường thay vì muối ăn, cả nồi canh ngọt đến phát ngấy lên.
Cô nhớ lại tiệc sinh nhật năm ngoái, anh ta và con trai cùng tặng cô một chiếc váy, cô không nỡ mặc mà cứ gấp gọn để xuống dưới tủ quần áo, còn chưa kịp cắt mác.
Đúng rồi, bên ngoài bếp còn treo cây lạp xưởng chuẩn bị cho dịp tết, đã nhiều ngày không ở nhà, không biết có bị mèo hoang tha đi mất không.
Nộp tiền điện chưa nhỉ? Đừng để nợ lâu quá, rồi tủ lạnh lại bị cắt điện. Trong đó còn một miếng sôcôla cuối cùng còn để đông, Thiên Bảo cứ ồn ào đòi ăn, biết vậy đã cho thằng bé ăn từ sớm…
Những mảnh ghép vụn vặt cứ ùa về, Ngô Tế Muội bỗng nhận ra, hoá ra mình còn lưu luyến và tiếc nuối cuộc đời này đến vậy.
Con người đúng là loài động vật kỳ lạ, chỉ tới lúc sắp chết mới cố nghĩ xem nên sống như nào.
Tới Thanh Đảo bao nhiêu năm nay, cô và Tào Tiểu Quân gần như chưa từng hưởng thụ thứ gì, ngoài nơi làm việc, gần như họ chưa đi dạo ở đâu. Ai cũng bảo mấy ngôi nhà ven biển tạo thành khung cảnh đẹp như tranh vẽ, họ còn rất nhiều cảnh đẹp chưa được ngắm nhìn. Hồi ấy, họ cứ nghĩ sau này sẽ có cơ hội, đợi Thiên Bảo khỏi bệnh, đợi tích cóp đủ tiền, đợi thời tiết ấm lên, đợi…
Cô nghĩ ngợi linh tinh, cũng chỉ vì không muốn đối mặt với hiện thực trước mắt.
Nhưng không ai cho cô tiếp tục trốn tránh, nháy mắt, hai người đã chạy tới rào chắn dưới lầu, bây giờ phải đưa ra quyết định, nên đi đường nào.
“Em tới xưởng đóng tàu, anh đi công xưởng.”
Khuôn mặt Tào Tiểu Quân ẩn dưới ánh trăng, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh.
“Anh cứ nghĩ chắc chắn Đông Tử sẽ ở bên xưởng đóng tàu, anh đi nói chuyện với anh ta ta.”
“Hai ta cùng đi…”
“Không.” Anh ta lắc đầu: “Không dám cược, chẳng may cược sai, chúng ta sẽ giận bản thân cả đời.”
“Được, vậy em qua khu công xưởng.”
Anh ta gật gật đầu, xoay người muốn đi. Ngô Tế Muội vội vàng nắm lấy tay anh ta, nắm thật chặt, tới mức những đốt ngón tay trắng bệch ra.
“Tiểu Quân…”
Cô cắn chặt răng, nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt ngấn lệ.
Cô vốn muốn tránh ánh mắt của anh ta, nhưng trong lòng cô biết, đây là cơ hội tử tế cuối cùng rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Phó Thác Vận Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phó Thác Vận Mệnh, truyện Phó Thác Vận Mệnh , đọc truyện Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh chương mới