<!-- vuông -->
Chương 57
Mùa hè cuối cùng vẫn đến.
Sau ba ngày giông bão liên tiếp, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi.
Sáng sớm, mặt trời treo trên đỉnh đầu, thiêu đốt mặt đất bằng hơi nóng trắng xóa. Bầu trời trong xanh, không một chút gió hay bóng râm nào, xung quanh là khung cảnh rực rỡ viền vàng, nhưng vạn vật đều không có sức sống, héo úa uể oải.
Không khí ngột ngạt nóng nực, đoàn người chỉ hoạt động một chút thôi đã đổ đầy mồ hôi, quần áo dính sát vào cơ thể, đến cả bàn tay quạt gió cũng nóng. <!-- vuông -->
Quanh nhà tù Cầm Đảo có rất ít người, chỉ có cánh đồng rộng lớn, cây cối rậm rạp, cùng với một con đường nhựa chạy qua.
Cơn mưa hôm qua đã bốc hơi từ lâu, để lại lớp dầu óng ả trên mặt đường, nhìn từ xa trông trắng xá, nối liền với những đám mây bồng bềnh ở cuối tầm nhìn.
Cọt kẹt một tiếng, trục cửa chuyển động, phá vỡ sự im lặng.
Cánh cửa nhà tù màu xanh ám mở ra một khe hở, Từ Khánh Lợi chậm rãi bước ra.
Anh ta đứng trước cửa, nheo mắt lại, làm quen với ánh sáng bên ngoài.
Quần áo đang mặc trên người là giám ngục đưa, không vừa người lắm, nhưng dù sao cũng sạch sẽ, anh ta vui vẻ cảm ơn nhận lấy, cởi bộ đồ tù nhân ra, mặc luôn vào.
Hành lý trong tay vô cùng nhẹ, thậm chí còn không nhét hết một túi xách.
Một giấy chứng nhận gia tù, một chứng chỉ kỹ năng, một <Chỉ nam hồi hương>, cộng thêm 100 tệ chi phí đi lại về quê cho nhà tù phát. Không có thư từ, không có vật dụng cá nhân, cũng không có bất cứ đồ đạc gì bạn bè người thân đưa tới.
Lúc này hai tay anh ta đặt lên giàn che, nhìn xung quanh, đương nhiên không thấy một bóng người nào.
Trên đời này, người thân cuối cùng của anh chỉ còn lại người ba đang hấp hối ở cách xa ngàn dặm, mà trong ký ức của ba, anh lại là một nghiệt tử vô dụng, một vong hồn đã biến mất hơn 10 năm.
Tuy sớm biết không có ai chờ đợi ngoài cánh cửa sắt, nhưng nhưng thực sự trơ mắt nhìn thấy nơi hoang vu trống trải, trong lòng không khỏi thấy buồn bã, bỗng thấy hơi tủi thân.
Cuối cùng thì đám cảnh sát kia cũng không tìm được bằng chứng có thể kết tội anh ta giết người, mà người biết sự thật đã chết hết cả rồi, không có ai làm chứng, dù sao người chết cũng không nói ra sự thật. Cộng với biểu hiện tỏ ra hối hận trước tòa, cuối cùng tòa chỉ kết án anh ta vài năm tù vì tội xúc phạm thi thể.
Những ngày qua, anh ta ở trong bốn bức tường, trên đầu có lưới điện đan xen, bị theo dõi, ngày nào cũng phải chịu khổ, ép mình làm một phạm nhân kiểu mẫu, tích cực cải tạo, luôn xung phong trong mọi việc, lịch sự ôn hòa với người khác, cuối cùng được giảm án nhiều lần, đợi được ngày mãn hạn tù được thả ra này.
Cửa sắt phía sau đóng lại, như phong ấn một cơn ác mộng.
Từ Khánh Lợi không quay đầu lại, đây là quy tắc, quay đầu lại ở đây thì không may mắn.
Anh ta chỉ đứng ở đó, nhìn cây sung đối diện hồi lâu, không dám tin mình lại trở về nhân gian một lần nữa. Ánh nắng chiếu thẳng vào đầu, thiêu đốt sống lưng nóng rực, trán toát mồ hôi, nhưng anh ta không cảm thấy ngột ngạt, chỉ cảm thấy ấm áp.
Anh ta ngẩng mặt lên, thử hoạt động tay chân, hít thở sự tự do đã mất từ lâu.
Anh ta thắng rồi, anh ta là người sống sót cuối cùng, trái tim treo lơ lửng ngày đêm cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Từ hôm nay trở đi, anh ta không cần phải đóng giả nữa, anh ta tìm lại được cái tên kia của mình, tìm được lại thân phận mất từ lâu, Từ Khánh Lợi. Cảnh sát đã làm rõ, không phải anh ta giết Bao Đức Thịnh, anh ta đã được minh oan, có tư cách để trở về cội nguồn.
Bỗng chốc có đủ loại cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, anh ta có rất nhiều chuyện muốn làm. Anh ta muốn đi làm lại chứng minh thư của mình, muốn tìm một công việc ổn định có thể diện, muốn kiếm thật nhiều tiền, tìm bác sĩ chữa vết sẹo trên mặt.
Đúng rồi, anh ta phải về nhà trước, về nhà thăm ba, xem sức khỏe ông thế nào, nói cho ông biết những năm mình lang thang ở bên ngoài, đã phải chịu bao nhiêu uất ức.
Anh ta cũng muốn nói với những hàng xóm đã đồn thổi về anh ta ở quê nhà, Từ Khánh Lợi anh không phải kẻ giết người. Nếu bọn họ không tin, anh ta sẽ dẫn ba rời khỏi đó, sau đấy đi đâu đây?
Anh ta suy nghĩ, Cầm Đảo là một nơi tốt, có núi có biển, anh ta cũng quen thuộc với tình hình nơi đây. Đúng, cùng lắm thì anh ta dẫn ba tới đây định cư, cũng nếm thử hải sản địa phương…
Từ Khánh Lợi vừa đi tới bến xe vừa suy nghĩ lung tung, tâm trạng cũng nhảy nhót theo bước chân, một mình bật cười. Tương lai dường như không còn hạn chế, rộng lớn sáng ngời, như bầu trời quang đãng vô tận phía trên cánh đồng lúa mì.
Anh ta vung hành lý, đi về phía trước. Nhưng đi mãi đi mãi, nụ cười dần cứng đờ.
Anh phát hiện, trên đất có ba bóng người.
Không kịp quay người, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể mất cân bằng, thấy mặt đất đang đến gần.
Rầm, anh ngã xuống đất, má trái dán chặt với đường nhựa nóng rực, hai cánh tay bị người vặn ngược ra sau, hất tung bụi mịn. Cạch một tiếng, một chiếc vòng sắt lạnh lẽo khóa cổ tay lại. Cảm giác lạnh lẽo cứng rắn, thực sự quá quen thuộc, anh biết, đó là còng tay.
Bạn đang đọc bộ truyện Phó Thác Vận Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phó Thác Vận Mệnh, truyện Phó Thác Vận Mệnh , đọc truyện Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh full , Phó Thác Vận Mệnh chương mới