Khương Tự đứng tại chỗ một lúc, tựa như là đang suy nghĩ cái gì đó. Sau đó mới đi về phía Thư Ý Hòa.
Tay chân anh ấy dài, cả cây đen như xông tới từ trong bóng đêm, khí chất lạnh lùng.
Thấy anh đi về phía mình, Thư Ý Hòa vui mừng trong lòng, vội vã kéo mở cửa xe rồi nhảy xuống.
Cô ấy đưa tay kéo vạt áo khoác rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn phía trên.
Mặc áo khoác lái xe nên vạt áo có nếp nhăn một nhúm.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác theo phong cách Hepburn màu gạo phối với áo len cổ lọ màu đen, đeo một chiếc túi dây đeo vai, đi bốt da mũi nhọn giẫm trên mặt đất bằng phẳng. Đứng dưới đèn, cái bóng đổ dài lặng lẽ, vừa cao vừa thon thả.
Lần đầu tiên Khương Tự nhận ra rằng hóa ra cô nàng bình hoa rất cao, mắt ước chừng ít nhất cũng phải cao 1m70.
Chân dài, eo thon, đường nét ấn tượng thêm vào đó là gương mặt yêu phi hại nước, cũng chẳng trách mấy tên đàn ông thần hồn điên đảo.
Thư Ý Hòa đứng trước xe, Maserati màu đỏ nóng rực. Chiếc xe này rất hợp với cô ấy, chỉ có những cô gái ương ngạnh mới thích loại xe việt dã này.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt hai người giao nhau.
Cô ấy trêu chọc những con sóng bồng bềnh, cười vừa duyên dáng vừa sáng lạn: “Cảnh sát Khương cũng vừa tan làm sao?”
Người đàn ông trẻ nghe vậy thì gật đầu: “Ừ.”
Một âm tiết ngắn gọn nhưng lại tràn đầy sự mệt mỏi.
Chắc hẳn anh ấy cũng bị hành hạ không nhẹ trước trò cười ở bệnh viện Huệ Nhân sáng nay.
Thư Ý Hòa nói: “Cảnh sát Khương, nhờ anh giúp đỡ có được không?”
Khương Tự ôm cánh tay hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô ấy sải bước vòng ra sau xe, mở cốp xe, giọng nữ nhẹ nhàng bay qua: “Mua nhiều đồ quá, quá nặng, phiền cảnh sát Khương xách hộ tôi một tay.”
Khương Tự: “...”
Hóa ra cô gái này cố tình gọi anh ấy lại là để anh ấy làm cu li à!
Anh ấy còn tưởng rằng cô ấy có ý đồ không thuần khiết, cố tình tiếp cận mình. Xem ra là do anh ấy nghĩ nhiều quá rồi.
Anh ấy ra cốp sau nhìn một cái, quả thực rất nhiều đồ có bốn túi đồ siêu thị, túi nào cũng nhét đầy ắp.
Cô ấy nói rất hợp tình hợp lý khiến người ta không có lý do từ chối.
“Cô chuyển siêu thị về nhà à?”
“Tủ lạnh trong nhà rỗng rồi, phải mua nhiều một chút.”
Khương Tự xách vài túi, nặng trịch khiến ngón tay anh ấy cũng đau.
Thư Ý Hòa muốn tự mình gánh một ít nhưng Khương Tự không cho cô ấy cơ hội.
“Nếu như hôm nay không gặp tôi thì cô định mang về kiểu gì?”
“Tìm người giúp đỡ thôi.” Cô ấy gạt tóc mái trước trán để lộ ra vầng trán rộng, giọng nói tự nhiên: “Người đẹp như tôi lúc nào cũng có người đàn ông nhiệt tình muốn giúp mà.”
Bố mẹ cho cô ấy vẻ ngoài đẹp đẽ này thì cô ấy không thể phụ nó được, phải tận dụng hết sức. Trong thời đại nhìn mặt này, mọi người luôn có ưu đãi đặc biệt với người đẹp, vẻ ngoài đẹp đẽ này của cô ấy đúng là tiện cho cô ấy rất nhiều.
Cô ấy nói xong cũng không quên cu li của mình: “Người tốt giống như cảnh sát Khương của chúng ta ấy.”
Khương Tự ngước mắt nhìn cô ấy một cái, chẳng nói chẳng rằng, xách túi mua hàng đi trước.
Thư Ý Hòa nhanh chóng khóa xe rồi đuổi theo bước chân của anh ấy.
Vào giờ này, trong thang máy chẳng có ai, trống không.
Hai người bước vào thang máy, đứng sóng vai nhau.
Khương Tự thật sự rất cao, Thư Ý Hòa đi giày cao gót đứng cạnh anh vẫn thấp hơn nửa.
Cô ấy cao 1m69, đi giày cao gót thành 1m73, cũng xem là cao với con gái rồi, nhưng so với Khương Tự vẫn thấp.
Thang máy máy móc đi lên, chữ số màu đỏ liên tục thay đổi.
Thư Ý Hòa liếc trộm Khương Tự, liếc nhìn mấy cái, nhìn rõ cả nốt mụn ruồi trên cổ của anh.
Có vẻ anh mới hớt tóc, húi cua đơn giản, mái tóc ngắn gọn, nhưng chất tóc rất đẹp, đen bóng và dày.
Thật ra tóc húi cua rất kén người, không phải ai cũng để được. Rất nhiều người cạo húi cua không đẹp nên dễ nhìn như lưu manh.
Nhưng Khương Tự thì không, anh để húi cua mà chẳng lạc quẻ chút nào ngược lại còn làm lạnh lùng hơn, khí chất lạnh lẽo, hình tượng rắn rỏi lộ ra một cách quả quyết.
Thư Ý Hòa cảm thấy người thấy người này khá thích hợp vào quân đội hoặc là làm cảnh sát vũ trang, chứ không phải làm một cảnh sát địa phương nhỏ ở đồn cảnh sát.
Nhà họ Khương hiển hách như thế, người nào cũng tai to mặt lớn trong giới chính trị. Theo lý, người đi ra từ gia đình này muốn thăng chức dễ như trở bàn tay. Sao anh ấy lại cứ chấp nhận thành người tầm thường, cúi người với kẻ khác nhỉ?
Có lẽ là cô ấy nhìn quá lâu, hoặc cũng có lẽ là ánh mắt của cô ấy tr@n trụi quá nên Khương Tự nhận ra, đưa mắt liếc sang, ánh mắt sắc bén.
Cô Thư không hề sợ hãi, nhếch môi mỉm cười, ánh mắt thẳng thắn vô tư.
Trong nháy mắt, Khương Tự lóe sáng.
Người ta nói người trưởng thành quan sát luôn tỉnh bơ như không nhưng hễ ai trắng trợn quá sẽ khó tránh mất chừng mực. Kiểu quan sát ngang ngược không sợ hãi này, cô ấy là người đầu tiên.
Hơn nữa không chút xấu hổ khi bị bắt gặp.
Rõ ràng có một gương mặt gây sự nhưng mắt cô gái lại trong trẻo đơn thuần như thế, giống như suối mát trong núi sâu rừng rậm, trong veo thấy đáy, không có tạp chất.
Tự nhiên, chung thủy, không bị ô nhiễm.
Tuổi của cô ấy không còn là trẻ con nữa, theo lý mà nói cũng đã trải qua một vài chuyện nhưng rất hiếm có được một đôi mắt trong sạch như thế.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Qua đôi mắt có thể thấy được lòng người. Chỉ có tâm hồn thuần khiết mới có được đôi mắt trong sạch như vậy.
Không thấp thỏm chút nào, đây là cô gái lớn lên trong hũ mật ngọt, từ nhỏ cô ấy đã được người nhà bảo vệ rất tốt.
Vẻ ngoài đẹp vô cùng, nhưng đôi mắt trong veo thế này rất hiếm có.
Khương Tự phải thừa nhận rằng anh ấy không hiểu chút nào về Thư Ý Hòa.
——
Đồn trưởng Khương rất ga lăng đưa nhiều đồ như thế tới tận nhà cho Thư Ý Hoà.
Cánh cửa vừa mở, đồng chí Đại Ngư lập tức chạy tọt ra vòng quanh chân Khương Tự. Ngửi trái rồi ngửi phải, còn cắn gấu quần của anh ấy. Thái độ rất nhiệt tình lại có chút nịnh bợ.
Lúc Thư Ý Hoà trẹo chân, Khương Tự có dắt chó mấy lần cho cô ấy. Mấy lần như thế nên nhóc con đã quen với Khương Tự, xem anh ấy là người của mình.
Thái độ Khương Tự thì lạnh nhạt nhưng không đỡ nổi sự nhiệt tình của đồng chí Đại Ngư, nhào thẳng vào người anh ấy.
Anh ấy bất lực chỉ đành quỳ xuống vuốt v e cái đầu tròn vo của cún con.
“Vất vả cho cảnh sát Khương rồi!” Mặt Thư Ý Hoà lộ vẻ biết ơn.
“Không cần khách sáo.”Vẻ mặt Khương Tự bình tĩnh, giọng nói nhạt nhẽo.
Rõ ràng anh ấy không có ý định ở lại, chuẩn bị rời. Thế nhưng cún con cắn chặt gấu quần anh ấy không buông.
“Bỏ ra Đại Ngư!” Anh ấy sầm mặt.
Đại Ngư không những không thả ra mà còn cắn chặt hơn, ra sức kéo anh ấy vào nhà.
Cô Thư rất hài lòng trước biểu hiện của chó nhà mình, con gái hiểu cách hỗ trợ quá.
Cô ấy vừa giả vờ bảo Đại Ngư bỏ ra, vừa nháy mắt với cún con để nó kéo chặt hơn, táo bạo vô cùng.
Thư Ý Hoà: “Đại Ngư thích anh, muốn anh ở lại. Hay là anh vào ngồi một lát đi.”
Cứ giằng có tiếp thì quần âu của Khương Tự sẽ rách mất.
Anh ấy bất lực chỉ đành đồng ý.
Cuối cùng vẫn bại dưới một con chó.
Sau khi vào nhà, anh ấy ngồi trên sô pha, Đại Ngư nhảy vào lòng anh ấy, anh ấy vuốt v e đầu nó nhưng cứ cảm thấy chỗ nào sai sai.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng chẳng có thu hoạch gì.
Thư Ý Hoà pha cho anh ấy một tách cà phê nóng rồi để lại một câu “Cảnh sát Khương tự nhiên”, rồi cô ấy cúi đầu làm việc của mình.
Cởi áo khoác ngoài chỉ mặc chiếc áo len bó sát, đường cong mềm mại. Mái tóc dài được buộc lên bằng dây cao su, quấn bừa thành một búi để lộ ra cần cổ thon gọn đẹp đẽ, làn da trắng ngần mịn màng.
Đèn treo sáng trưng chiếu từ trên xuống người cô ấy, nửa bên má phủ ánh sáng, bóng lờ mờ, nhìn cả người vừa dịu dàng vừa trầm tĩnh.
Không còn sự ngang ngược và ầm ĩ lúc sáng, khi này lại dịu dàng điềm tĩnh, dù gì cũng là tiểu thư khuê các xuất thân quyền quý.
Không biết tại sao trong đầu Khương Tự tự dưng nảy ra một câu thơ. Nhẹ nhàng như xử nữ, di chuyển như thỏ chạy.
Vừa nghĩ thì lại thấy câu thơ này hình dung Thư Ý Hoà không hợp.
Cô ấy bỏ từng món đồ ăn đã mua từ siêu thị lấp đầy vào tủ lạnh. Cái nên giữ tươi thì giữ tươi, cái nên đông lạnh thì đông lạnh, sắp xếp theo từng loại.
Bốn túi đồ nhanh chóng trống rỗng.
Trong phòng khách, Khương Tự không uống cà phê, đồng chí Đại Ngư bám lấy anh ấy, lấy hết phần lớn tinh thần và thể lực của anh ấy.
Thư Ý Hoà thầm quyết định rằng tối nay nhất định sẽ thêm đùi gà cho nhóc con, đúng là nó rất ấn tượng.
Xếp đồ ăn xong, cô ấy lại chui vào bếp chuẩn bị đồ ăn lẩu.
Tiếng nước róc rách trong bồn nước, tiếng bát đ ĩa va chạm vang lên liên tục.
Thấy thời cơ đã chín muồi, cô Thư chân thành đưa lời mời: “Tối nay tôi định ăn lẩu, cảnh sát Khương ăn cùng chứ?”
Vừa rồi còn ngây ngô không rõ, không biết nguyên nhân từ đâu. Vào lúc này tỉnh táo đã hiểu hết rồi.
Thế nên đây mới là mục đích của cô nàng bình hoa à?
Rõ ràng Khương Tự có thể từ chối nhưng anh ấy lại không.
Vì trong lòng tò mò muốn xem xem rốt cuộc cô gái này còn muốn làm cái gì.
——
Kế hoạch ban đầu của Thư Ý Hoà là ăn lẩu một mình nhưng lại chuẩn bị đồ ăn cho hai người. Cô vốn nghĩ rằng để lại một nửa để mai ăn tiếp, bây giờ Khương Tự tham gia tiệc lẩu của cô ấy thì đồ ăn cũng sẽ không thiếu.
Nước nóng trong nồi sôi ùng ục nổi bong bóng.
Thư Ý Hoà mở vung nồi ra thêm gia vị lẩu vào nồi.
Trước khi cho cô ấy hỏi người đối diện: “Anh có ăn cay không?”
Khương Tự: “Có.”
“Không phải anh là người Thanh Lục à?” Người Thanh Lục thường không ăn cay.
Khương Tự liếc nhìn cô ấy: “Cô không phải cũng là người Thanh Lục sao?”
Thư Ý Hoà lắc đầu: “Tôi không phải là người Thanh Lục chính cống, quê tôi ở Hoành Tang.”
Người Hoành Tang không cay thì không thích, gần giống với Vân Mạch ở phía Bắc.
Khương Tự mỉm cười: “Có lẽ tôi là người Thanh Lục giả, từ nhỏ tôi đã thích ăn cay rồi.”
Nghe Khương Tự nói muốn ăn cay, Thư Ý Hoà bỏ luôn hai cục dầu đỏ vào trong nồi.
Cốt lẩu bò của Haidilao vừa cay vừa tê, Thư Ý Hoà và cô bạn Sơ Tiện đều là người có khẩu vị nặng nên cực kỳ thích nó. Lúc học đại đại, ở ký túc xá trường không có điều kiện nấu lẩu. Lúc học nghiên cứu sinh, ở ký túc xá của thực tập sinh, hai cô dăm ba bữa lại ăn một lần, ngon cực kỳ!
“Anh ăn thử tôm băm đi, mềm lắm.” Thư Ý Hoà vớt một miếng bỏ vào bát của Khương Tự, cũng không hỏi anh có thích ăn hay không.
Cô ấy làm những chuyện này rất quen thuộc như đang tiếp đãi bạn thân.
Khương Tự biết cô ấy thoải mái. Cho dù có người lạ ngồi đối diện, cô ấy cũng có thể gọi người ta là anh em, trò chuyện cả nửa ngày. Chứ đừng nói họ đã gặp nhau biết bao nhiêu lần, đôi bên vẫn xem như là có quen biết.
“Thịt thế này cũng ngon lắm, không có mùi gì cả, cực tươi!” Cạch một cái, quay đầu lại thêm một đũa.
Đồ ăn cô ấy thấy ngon thì cô ấy chắc chắn sẽ gắp cho Khương Tự, giống như trẻ con chia đồ ngon cho bạn bè của mình vậy.
Trời lạnh ăn lẩu, đã thì đúng là có đã lại còn say đắm.
Thư Ý Hoà uống ngụm bia lớn, ăn miếng thịt lớn cực kỳ phóng khoáng.
Khương Tự không có lòng dạ nào nhúng lẩu mà chỉ muốn xem xem cô gái này muốn làm cái trò gì. Nhưng lại bị cô ấy cảm hoá, được cô ấy dẫn dắt thế là lại hào phóng ăn uống.
Hơi nước trong nồi mờ mịt, bốc hơi lên, hai người đối mắt nhau cách một lớp khói nghi ngút.
Người đàn ông cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len. Áo len bó sát vẽ ra cơ thể hoàn hảo của anh ấy, cơ bắp cường tráng, cánh tay săn chắc mạnh mẽ.
Thư Ý Hoà không kiểm soát được đôi mắt của mình, nhìn chằm chằm người ta ngây ngẩn rất lâu.
Độ ấm trong phòng có đủ, nước dùng chua cay, gò mà cô gái đỏ bừng, đôi môi đỏ muốn ch ảy nước lại càng xinh đẹp động lòng người.
“Khương Tự, tại sao anh lại làm cảnh sát thế?” Uống rượu xong, suy nghĩ lâng lâng nên cũng muốn nói nhiều hơn.
Giọng người đàn ông bình tĩnh không thấy quá nhiều cảm xúc: “Theo sự sắp xếp của người nhà.”
“Anh nghe lời thế cơ à?”
Anh ấy lắng nghe, nhìn cô ấy như cảm thấy hơi buồn cười: “Sao thế? Trong mắt cô tôi bướng bỉnh và cố chấp thế à?”
Thư Ý Hoà cầm đũa, khẳng định nói: “Anh không cùng một kiểu người với Phó Chỉ Thực. Anh ta có xu hướng thỏa hiệp trước áp lực gia tộc, còn anh thì không.”
“Tại sao lại nghĩ như thế?”
“Trực giác của tôi.” Cô ấy nói rồi bật cười: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn lắm.”
“Vậy cô không ngại thì đoán tiếp tại sao tôi lại làm cảnh sát đi?”
“Vì thích.” Cô ấy không nhanh không chậm nói: “Dự tính ban đầu khi làm cảnh sát của anh chắc chắn là vì thích nghề này. Còn về việc tại sao lại hạnh phúc với hiện tại, không thăng tiến, chắc chắn cũng có lý do.”
Lời cô ấy vừa dứt, người đối diện đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Thư Ý Hoà biết mình đoán đúng rồi.
“Này, ba chỉ bò chín rồi!” Cô ấy khéo léo chuyển chủ đề: “Ba chỉ bò chín quá không ngon, không có gân!”
Khương Tự vớt vào bát mình: “Để tôi ăn.”
“Sao hôm nay lại muốn ăn lẩu?” Anh ấy mải miết ăn xong thì ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
“Muốn ăn thì ăn thôi! Ăn lẩu cần gì phải chọn ngày.” Trong miệng Thư Ý Hoà vẫn đang nhai đồ ăn, hai mắt hơi híp lại, biểu cảm hài lòng: “Chúc mừng hôm nay là lần đầu tiên tôi giúp người vì niềm vui.”
“Lần đầu tiên?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên.” Cô ấy chậm rãi nói: “Tôi là một người luôn rất lạnh nhạt, luôn chỉ biết tới mình, chưa từng quan tâm tới người lạ. Giáo viên hướng dẫn của tôi còn nói kiểu người như tôi không hợp học y.”
“Vậy tại sao vẫn học y?”
“Ban đầu tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vì theo đuổi một đàn anh chuyên ngành trung y mới điền trung y. Sau đó theo đuổi được người ta rồi lại cảm thấy cũng chỉ có thế thôi, tầm thường vô vị, chẳng được mấy hôm đã đá rồi.” Cô ấy vừa nói vừa thở dài: “Tôi đúng là một cô gái đểu cáng mà!”
Khương Tự: “...”
——
Bữa lẩu này xem như là ăn rất vui.
Thư Ý Hoà uống tổng cộng hai chai bia. Căn cứ theo bình thường, tửu lượng của cô ấy rất tốt, cô ấy căn bản không thể say được.
Nhưng mà tối nay rất kỳ lạ, cô ấy say rồi. Suy nghĩ rời rạc, bước chân lâng lâng, ngất ngây.
Cô ấy chậm chạp nhận ra ông trời muốn thành toàn cho cô ấy làm chuyện xấu.
Khương Tự cũng nhận ra cô ấy say, không còn suy nghĩ nữa.
Anh ấy dìu người lên sô pha nằm và dặn cô ấy: “Cô nghỉ một lát đi.”
Vẻ điển trai của người đàn ông gần trong gang tấc, đường nét hoàn hảo, góc cạnh rõ rệt.
Suy nghĩ đã rối bời nhưng cũng vừa tỉnh táo đến lạ.
Tay của cô ấy mất kiểm soát lặng lẽ thò qua chạm lên gò má của anh ấy rồi vuốt hai cái, lẩm bà lẩm bẩm: “Khương Tự…Anh trông đẹp trai thật đấy…”
Khương Tự: “...”
Không đợi anh phản ứng lại, ngay trong giây lát, hai tay người con gái túm lấy cổ anh, sau đó đôi môi tiến sát tới.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!