Tôi sinh ra đã là một con ngựa trắng.
Trắng, trắng và trắng, trắng còn hơn cái bản mặt xấu xí của Bạch Vô Thường, trắng hơn hàm răng của quỷ Dạ Xoa, trắng mẹ trắng cha trắng giùm luôn cả nhà ông Trăng trên Thiên giới. Nghe bọn đầu trâu mặt ngựa thường nhếch cười chế giễu, tôi mà được sinh ra ở cái chỗ cao vót chín tầng ấy, hẳn đã được phong thành thần vật cho Ngọc Hoàng cưỡi chơi.
Tôi ứ thèm vào! Làm thú cưỡi cho cái lũ thần tiên xấu xí đó có gì mà ham? Hằng ngày phải nhìn một đám mặt mày nhẵn nhụi, mắt én mày ngài cười nói thẽ thọt, tôi sớm nghẹn nước bọt mà chết mất. Chưa kể, nghe nói Thiên giới đó quanh năm ngập tràn ánh sáng, quả thật tưởng tượng thôi đã thấy sợ hãi vô cùng, tôi còn chưa muốn bị đui đâu!
Với một con quỷ cái mang khả năng thưởng thức vượt trội như tôi, dĩ nhiên, U Minh giới chính là chốn sở hữu cảnh quan tuyệt vời nhất sáu cõi. Có địa ngục Bác Bì luôn phấp phới muôn sắc da người, có Huyết Ô Trì quanh năm dập dềnh tim ruột và máu tươi, có cửu điện muôn đời bùng bục dầu sôi luôn tỏa hương thịt chiên thơm ngát... thơ mộng không để đâu cho hết. Chẳng vì thế thì cái bọn người phàm chốn Nhân giới cứ đua nhau tạo ác nghiệp để xuống đây ở chơi làm gì?
Vậy mà, chốn địa linh nhân kiệt thế này, lại sinh ra một con ngựa cái xấu xí như tôi...!
Lông trắng bệch chả giống gì với đám ngựa ô trong Mã tộc thì thôi đi, ăn ở thất đức thế nào mà tu luyện ba trăm năm lại hóa thành một con quỷ ngựa... giống hệt đám thần tiên. Nhục! Nhục không để đâu cho hết! Nhìn tôi mà cái đám quỷ sai Nhất điện cứ phải ói lên ói xuống mỗi ngày mấy mươi bận, thấy tôi không cha không mẹ, có đứa còn ác mồm bảo tôi là con riêng của Nhất điện Diêm chúa. Báo hại tôi năm đó tốn hết công sức lén vào tẩm điện, nhân lúc chúa mình xử lý công vụ mà khóc lóc rùm trời rồi lao vào nhận cha ngọt xớt.
Nhớ lại cái bản mặt của chúa mình lúc đó, tôi vẫn còn rùng mình.
Phần vì ghê tởm, phần vì sợ.
Tuy tôi ngày ngày ra Nghiệt Cảnh Đài soi gương chải tóc nên đã quá quen với dung nhan ma chê quỷ hờn của bản thân, lại chẳng thể kiềm được nỗi kinh hãi khi nhìn vào mặt vị Nhất điện Diêm chúa đáng kính của mình. Trời mẹ ơi xấu chi mà xấu đến trời long đất lở, xấu đến thủy quái cũng muốn lên bờ...! Mi thì cứ rợp dài cong tít, mắt xếch lên như mấy con gà chọi mà lũ thần tiên hay gọi là "phượng hoàng", mũi thanh môi mỏng chẳng chút gì khí chất của một đấng quỷ vương Nhất điện Diêm la... đem những đường nét đó làm mềm đi một chút, ít nhiều cũng có đến năm, bảy phần giống tôi, bảo sao mà cái đám kia lại hô tôi là con hoang của ông...!
Lúc đó tôi xúc động ghê lắm, nhào vào ôm lấy ông khóc lóc gào cha ơi, cha ới...
Sau liền bị đạp một phát bay thẳng xuống Huyết Ô Trì cách đó mười tầng diêm điện.
Bị khoảng trăm lần như thế, tôi cuối cùng mới tỉnh ngộ, chấp nhận sự thật là mình do tảng đá sinh ra. Còn cái vị Diêm chúa đáng kính kia chỉ là người dưng mặt lạ.
Đã xấu rồi còn không mẹ không cha, bị đồng bọn rẻ khinh hiếp đáp là điều không tránh khỏi. Lúc nhỏ thì chỉ lời vào tiếng ra cười giễu nhau vài câu, lớn rồi tứ chi phát triển thì đâm ra bạo lực đánh tôi vêu đầu sứt trán. Nhìn mấy con quỷ cái đồng lứa khác được người nâng niu, kẻ bảo vệ, lúc gây gỗ có thể nép vào lòng tình lang khóc lóc làm nũng, tôi ghen lắm, căm lắm, hờn lắm, hận không thể băm hết chúng nó ra làm mắm cho lũ thần tiên mọi rợ kia ăn...!
Nhưng than oán đã đời, cuối ngày cũng phải lui về cái ổ của mình hóa về hình ngựa liếm láp vết thương, vừa liếm vừa cố nghĩ đến gương mặt còn xấu xí bội phần của chúa mình để tự an ủi. Xem đấy, xấu như ông ý còn làm được diêm vương diêm chúa, tôi chỉ... xấu vừa vừa thôi, sợ ngóe gì?
Lớn thêm một chút mới biết, con ngóe đó nào có phải ngóe, mà là con cóc "cậu giời" to đùng mang tên - "ế."
Xấu thì có ma nào thèm theo, chẳng ế cũng uổng.
Nhưng tôi sinh ra đã mang phận ngựa, chưa đá đã thua chẳng phải mất mặt giống loài quá sao? Thế là tôi canh giờ ngủ liền lê thân ra sau tẩm điện của chúa mình khóc gào thảm thiết, bị chúa đạp bay đi lại lì lợm bò về tiếp lục khóc than, như thế chừng ba mươi chín lần thì chúa tôi bỏ cuộc, chỉ ngồi bệt xuống ghế bất lực nhìn tôi.
Không đợi ông mở miệng hỏi, tôi lập tức dập đầu kể khổ rồi cầu xin ông biến mình trở thành xinh đẹp. Ở Nhất điện Diêm phủ này ông là người mạnh nhất rồi, từ nhỏ đến lớn không ít lần đạp tôi bay xuyên thập điện, cũng xem như trông tôi trưởng thành, lẽ nào lại chẳng nảy sinh chút lòng trắc ẩn...?
"Thế này mà còn muốn đẹp nữa? Mày cũng tham vừa thôi con ạ," giọng chúa tôi oang oang khắp điện, mắt nheo nheo nhìn tôi đầy phán xét.
"Xin ông lớn đừng có nhạo con..." tôi tủi thân, bắt đầu nức nở. "Cả cái Nhất điện này con xấu nhất còn gì...! Hắc Bạch Vô Thường đã quen nhìn người nhìn vật trên khắp thiên hạ, có lần thấy con còn nôn thốc nôn tháo nữa kìa...!"
Đứng ở hai góc điện, hai ông tướng quỷ vừa được nhắc đến bỗng đuối chân muốn ngã, Hắc Vô Thường thì vuốt vuốt mồ hôi, lẩm bẩm gì đó mà hôm ấy tao say nát quá mới phải nôn ra hết, can chi đến mày; Bạch Vô Thường thì im lặng đưa mắt nhìn chúa đầy ý tứ, ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình vài cái rồi lắc đầu một cách bất lực.
"Con biết đòi hỏi này quá đáng, nhưng con nguyện đem ma lực cả đời tu luyện ra đánh đổi! Xin ông lớn cho con đẹp lên...! Con không cầu vẻ đẹp kinh tâm động phách như mấy vị Dạ Xoa, chỉ cần mướt mắt dễ nhìn như các đầu trâu mặt ngựa bên ngoài là được ạ."
Diêm chúa im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi phun ra vài từ.
"Dạ Xoa... có vẻ đẹp kinh tâm động phách..."
Tôi gật đầu như giã tỏi, chợt nhìn đến vẻ mặt đờ đẫn của chúa mình thì xúc động vô cùng, có một loại thôi thúc muốn lao lên ôm chầm ông ta để san sẻ nỗi đau của hai kẻ xấu xí đồng chung cảnh ngộ, vừa nghe đến tên của cái lũ mỹ mạo khuynh thành liền chua xót không thôi...
Nhưng cả ngày hôm nay bị đạp bay đủ rồi, tôi quả thật không còn sức thi gan với chúa nữa, bèn chỉ nước mắt lưng tròng nhẹ giọng an ủi.
"Ông lớn cũng đừng buồn ạ, con biết ông đứng trước bọn Dạ Xoa cũng tự ti ghê lắm, ông lại là diêm chúa nên chẳng thể tự do thay đổi dung mạo của mình, biến con đẹp lên rồi ông sẽ trở thành kẻ xấu xí duy nhất ở Nhất điện... Nhưng ông còn có chức có quyền chống đỡ, con thì đến cái việc dẫn vong về cõi cũng không có ai cho làm, tội con lắm ông ơi..."
Mặt chúa tôi lại càng ngớ ra, mãi một hồi sau mới quay sang hỏi cụ trưởng Mã tộc, thường ngày cho con ngựa là tôi đây ăn phân hay ăn cỏ lớn lên vậy...
Nghĩ ông ta vì bị những lời ngay thẳng của tôi đả kích, đau lòng nên nói nặng vài câu, tôi cũng không hơi đâu mà chấp, tiếp tục cúi đầu thút thít.
Cuối cùng, bẵng đi một lúc, chúa tôi mới bày ra nụ cười mỉm nổi tiếng dọa chết quỷ thần của mình, nghiêng đầu khẽ hỏi.
"Thế đẹp lên để làm gì?"
Tôi chớp mắt. "Dĩ nhiên là để lấy chồng ạ!"
Ông ta khép hờ mắt như nghĩ ngợi gì đó, lại hỏi. "Lấy ai?"
Tôi nghĩ mình đang nhờ vả người, người lại là bậc vương chúa vô cùng hùng mạnh, tốt nhất vẫn nên nói thật ước muốn của mình thì hơn, dẫu cho ước muốn này quả thật hơi... ảo diệu.
"Dạ bẩm ông, con muốn lấy Phong Đô Đại Đế ạ."
Tôi mãi mãi không hiểu nổi biểu hiện trên gương mặt chúa mình sau đó là cái giống ôn gì, nhưng tôi mặc xác. Vì sau lời thổ lộ thật tâm đó ông ấy đã chịu giúp đỡ tôi...!
Trong suốt trăm năm tiếp theo, tôi đem cuộc đời ra cống hiến cho công cuộc làm đẹp đầy gian nan cam go mà chúa mình dẫn dắt. Nào thậm thụt lẻn xuống thập điện lấy máu ở Huyết Ô Trì, nào canh lúc không người nhảy xuống suối Vàng vét bùn đem về nhào nặn, nào tu luyện thuật chỉnh nhan để đem hai thứ kia tạo thành một lớp máu thịt cõi âm đắp lên mặt mình, mỗi năm một ít để không ai để ý, cuối cùng thành công tạo nên một dung nhan tạm ổn.
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Chăn Ngựa tại truyen35.shop
Tuy không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ít nhất cũng được đám quỷ cái kia thừa nhận là đồng loại, còn nói tôi chắc thuộc loại lúc nhỏ xấu xí, càng lớn mới càng ra dáng mỹ nhân.
Tôi sướng rơn trong lòng, sâu tận tâm can biết ơn chúa tôi ghê lắm. Dù ông ngại luật Trời nên đã không trực tiếp biến tôi thành một mỹ nhân xinh đẹp tựa Dạ Xoa, song lại chẳng nề hà trong việc hướng dẫn tôi tu sửa nhan sắc. Diêm chúa Nhất điện này quả thật là một ông vương rất tốt, tôi nguyện sẽ tận trung với ông cả đời, sau này quyến rũ Đại Đế thành công nhất định sẽ thổi gió bên tai để ngài thăng ông làm Diêm vương Thập điện, chẳng cần phải ở cái tầng sát vách nhân gian suốt ngày bị thần tiên quấy phá này.
Tôi tự ngẫm mình nghĩ được đến đó cũng thuộc dạng trung can nghĩa đảm lắm lắm, thế mà khi đem ý nguyện nói cho chúa mình nghe, ông chẳng lấy làm cảm động gì sất, chỉ giật giật khóe môi rồi xoay người đi mất.
Tôi thất vọng, lại nghĩ thôi thôi, lần này không nhấc chân đá tôi bay xuyên thập điện là xem như có tiến bộ rồi.
Càng ngày tôi càng đẹp ra, số lần lên Nghiệt Cảnh Đài soi gương càng nhiều. Mũi trâu đầy anh khí này, cằm ngựa đầy chất thơ này, miệng rộng răng hô cười lên một cái thì thú rừng đều sập hố... duyên quá đi trời ạ, Đại Đế mà nhìn thấy tôi hẳn sẽ yêu ngay tại chỗ! Mãi rồi tôi giống như đóng đinh ở trước cái gương luôn hay sao ý, đuổi mãi chẳng chịu đi, phải chính chân chúa tôi đá tiễn thì Nghiệt Cảnh Đài mới mong mở chầu xét xử. Mãi cho đến khi đám vong được quỷ sai dẫn đến để soi ra tội nghiệt nhìn thấy nụ cười thánh thiện của tôi, lòng rúng động bồi hồi, tội soi chưa xong mà đã bò lê ra sàn tự khai ra hết, còn một lòng một dạ cầu xin Diêm chúa hãy đày chúng xuống địa ngục càng nhanh càng tốt, chúa tôi mới chịu để tôi ngồi trước gương cùng dự chầu.
"Thế mới thấy sức cảm hóa của nụ cười mỹ nhân kỳ diệu đến cỡ nào, phải không ông lớn?" tôi vừa nói vừa nịnh nọt dâng bát lên cho chúa mình.
Cả người ông run lên một chút, chữ đang viết cũng nghuệch ra một nét dài.
"Ông lớn bệnh ạ?" tôi lo lắng lao lên sờ vuốt trán ông. "Con đã bảo ông rồi, phải gắng ngủ cho nhiều vào thì mới không thình lình rợn người vì lạnh. Đừng có cố sức quá ạ, có được trả công đâu mà ông làm đến quên luôn ăn uống ngủ nghỉ? Là quỷ thôi chứ bộ là thần chắc? Sau này con làm hậu rồi sẽ cầu Đại Đế cho ông một ngôi điện chứa đầy người hầu, lại kiếm cho ông một chức vương cao cao mà nhàn hạ, để ông khoanh chân nhai trầu hưởng phước..."
Chúa tôi né cho có lệ, sau cũng mặc tôi đứng sau đấm bóp nhiệt tình. Kinh nghiệm bao lần rồi mà, ông biết dù đá tôi đi xa cỡ nào thì tôi cũng tiếp tục lăn về quấn quít, bèn thôi không buồn sử dụng vũ lực với tôi nữa.
"Lần này là cái gì nữa đây?" ông giở nắp cái bát tôi đặt trên bàn lên ngó vào, mắt nheo nheo đầy dè chừng.
"Dạ là cháo lòng bình thường thôi ạ."
"... Vậy sao?"
"Dạ con thề đó," tôi đưa tay lên làm điệu bộ thề thốt. "Biết tính ông thích thanh đạm, lần này con không có bỏ mấy thứ cực bổ như óc tỳ hưu hay tim thuồng luồng vào đâu, chỉ là lòng mề của mấy loại sinh vật phàm gian thông thường thôi, ông ăn đi cho con yên dạ ạ. Đây dù gì cũng là cách con muốn đền đáp công ơn của ông cả trăm năm nay đã kiên nhẫn dạy con mà..."
Ông phất mắt nhìn tôi, lại nhìn bát cháo, tay cầm muỗng khuấy khuấy vài cái rồi từ từ đưa lên miệng.
"Cũng được đấy," ông gật đầu, đoạn lại quay về với quyển sổ trên bàn, tiện tay đặt muỗng qua một bên cầm cả bát cháo lên mà hớp từng ngụm nhỏ.
"Dạ dĩ nhiên rồi ạ, con phải nài cả buổi bọn quỷ sai ở lục điện địa ngục mới chịu cho con bộ lòng đấy ạ."
Bàn tay cầm bát đông cứng giữa không trung.
"Lục điện địa ngục? Lẽ nào đây là..."
"Dạ là lòng người ạ."
Rất tao nhã như khi húp vào, chúa tôi chậm rãi nhả lại cháo vào bát, khoan thai đặt xuống bàn, đoạn phẩy tay nói khẽ.
"Sau này cứ quay lại thuồng luồng và tỳ hưu đi."
Mắt tôi đui hay sao ý, mà còn trông thấy thái dương chúa mình chảy một giọt mồ hôi.
Vì sinh ra đã là ngựa trắng, bọn quỷ ma sợ ngồi lên lưng tôi sẽ giảm bớt cái âm đức cõi ma, tôi không cách nào theo quỷ sai lên trần đón vong đưa hồn, bèn trở thành kẻ rỗi rãi nhất cái địa phủ này. Hằng ngày hết ăn cỏ lại ngủ khò, hết ngủ khò lại đi gặm cỏ, thỉnh thoảng lại trốn xuống mười sáu địa ngục của cửu điện học hỏi các phương thức nấu ăn đa dạng, xem riết thành luôn ngón nghề. Chỉ tiếc phận quỷ ngựa như tôi không có quyền bước vào Phong Đô, nếu không có thể mở quán nhậu thịt người bảy món, đem tài năng của mình cống hiến cho nền ẩm thực địa phủ rồi.
Thay vào đấy, mấy trăm năm nay, tôi lại chỉ có thể an phận làm con quỷ quét sân chầu nhỏ nhoi, tầm thường, xấu xí của Nhất điện Diêm phủ.
Tôi mộng, tôi mơ, tôi chờ cơ hội Phong Đô mở hội tế máu để được quyến rũ đế vương đăng lên ngôi hậu. Cứ nghĩ đến cảnh võng lọng cao sang áo gấm về làng, tay khoác tay Đại Đế hất cao đầu hạch sách cái đám quỷ cái lố nhố kia là tôi cười không ngậm miệng được. Cho chúng chừa! Chừa cái tội hiếp đáp cái đứa từ đá chui ra là tôi...!
Ngờ đâu, cái phận đá đẻ đã định sẽ có ngày... đá đè mà!
Lỡ miệng kêu nhầm giới tính của một con cò thần không biết từ đâu xông vào rải lông trong điện thôi, kẻ quét sân là tôi đây đã bị nó vung tay phá tan trăm năm nỗ lực...!
Gương mặt xinh đẹp rạng ngời của tôi, sau cú tán phép như trời giáng của nó, đã bắt đầu chảy xệ... Tôi ngồi soi bóng mình xuống suối rồi bắt đầu òa òa khóc than, khóc đến nổi mực nước cũng dâng lên vài lóng tay, đám oan hồn ngồi chờ bên suối Vàng đều cong chân chạy đi đầu thai mất dạng. Mãi đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đầu mình, tôi mới chịu dừng để ngẩng lên nhìn.
Trông thấy kẻ mới đến là ai, tôi lại òa ra nức nở.
"Ông lớn ơi...!"
Ông để mặc tôi ôm riết lấy chân mà không hề đá văng như mọi lần, đợi cho tôi lau sạch nước mắt nước mũi lên quần mình, ông mới đưa đến trước mặt tôi một lọ sứ màu trắng tản ra mùi dược hăng hắc của bọn thần tiên, đoạn thở dài rồi chầm chậm nói.
"Lớp thịt đó coi như hỏng rồi, mày cũng không thể cứ vác cái mặt rữa nát đó đi qua đi lại dưới địa phủ mãi được, hù chết ma có ngày đấy con. Cứ uống tiên đan này đi, ít nhất có thể phục hồi nguyên dạng."
Thấy tôi thút thít đón lấy lọ sứ, chúa tôi lại nói. "Ông nghe bảo thuốc này còn có thể dưỡng nhan kiện thể, mày nên dùng..."
Nghe đến hai chữ "dưỡng nhan," lòng tôi liền nảy lên, vội vã mở nắp dốc hết gần nửa lọ xuống cổ họng, sau đó còn ngước đầu nhìn chúa mình bằng đôi mắt lấp lánh sao trời.
Ông sững ra một lúc, đoạn tằng hắng.
"Ông định nói, nên dùng chỉ một viên một lần thôi con ạ..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Chăn Ngựa, truyện Phu Chăn Ngựa , đọc truyện Phu Chăn Ngựa full , Phu Chăn Ngựa full , Phu Chăn Ngựa chương mới