Thiến Vy thở phào ra một hơi, tới bây giờ tim cô vẫn còn đập thình thịch vì hồi hộp.
Dịch Thừa Phong đối với cô trước giờ chỉ có thờ ơ và lãnh đạm, tuy không yêu cô nhưng cũng không khó dễ gì với cô, anh ta dường như không hề để ý đến sự tồn tại của cô trong cái nhà này.
...~○.•°☆°---------------------------------°☆°•.○~...
Ngoại ô trong lành, yên tĩnh, trời gần vào chiều những tia nắng hè cũng dần dịu nhẹ.
Gió thổi nhịp nhàng đưa hương thơm ngào ngạt của hoa loang tỏa khắp nơi, đất trời quang đãng một màu xanh thiên nhiên mát mẻ, lác đác vài con hồ điệp khoe sắc bay rộn ràng.
Hai người đàn ông cùng nhau đi dạo ngoài ngoại ô, Dịch Thừa Phong mặc vest thanh lịch, còn người đang đi bên cạnh cũng rất giản dị, dưới chân là thảm cỏ xanh mướt có mọc vài bông hoa dại.
Dịch Thừa Phong đi dạo nhưng tâm trí lại trống rỗng, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không để ý đến Lăng Thiên Phàm đang đi bên cạnh.
Lăng Thiên Phàm là bạn thở nhỏ của Dịch Thừa Phong, ông chủ của một quán bar, trong mắt thiên hạ hắn là một kẻ ăn chơi trác táng.
Mùa hạ năm nay cũng như mùa hạ của ba năm trước, anh chẳng tìm thấy một chút ấm áp nào, mùa xuân hoa nở, mùa hạ nắng ấm, mùa thu lá rụng, mùa đông tuyết rơi đối với anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Là trái tim anh đã chết, hay là sự thay đổi của thế giới ngoài kia đối với anh đều như nhau, là cõi lòng tan nát, ngoài lạnh lẽo ra thì chẳng còn cảm giác gì nữa.
Ngày ấy ở núi Phùng Xuân, Cố Tiểu Ngọc mặc một bộ cổ phong nhảy múa, vải mỏng theo gió bay phất phơ, chân trần bước trên hoa mềm mại mỏng manh như thủy tinh chỉ cần chạm nhẹ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ.
Đêm valentine năm ấy anh hỏi "Tiểu Ngọc thích anh tặng quà gì?" Cô ấy không nói gì chỉ nhìn anh cười, anh lại nâng cằm cô ấy lên nói: "Tiểu Ngọc có yêu anh không?"
Cô ấy xấu hổ hai má đỏ ửng nhưng vẫn không né tránh ánh mắt của anh mà nói: "Có"
Trong lòng anh lại nở đầy hoa, dịu dàng nhìn Tiểu Ngọc nói: "Cho anh nghe đi!"
"Tiểu Ngọc yêu anh"
"Nói lại lần nữa!"
"Tiểu Ngọc yêu anh"
"Nói lại lần nữa!"
"Tiểu Ngọc yêu anh"
9+
Nói mãi, nói mãi, có nói hàng vạn lần anh nghe cũng chưa thấy thõa mãn.
Tiểu Ngọc thích múa, thích hoa, thích nằm trong lòng anh bày trò nghịch ngợm, mỗi lần làm sai không nhõng nhẽo cũng không nũng nịu mà chỉ vùi đầu vào ngực anh làm bộ uất ức, anh lại vì sự dễ thương đó mà mềm nhũn chỉ muốn dung túng bảo bọc cô ấy cả đời.
Người đến rồi đi, chỉ để lại cho anh bao nhiêu kỷ niệm, mỗi khi nhớ lại không khỏi cảm thấy thương tâm.
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế, truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế , đọc truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế chương mới