Anh để chiếc lá xuống bàn, ngồi tựa lưng vào gối sofa, mắt nhìn không rời vào cuốn tạp chí đang để trên đùi, đường nét trên khuôn mặt nghiêm túc một cách thần thánh, khiến người ta không dám đến gần dù chỉ một chút.
Phương Tử Cầm ngồi đối diện đặt một tay lên bàn chống cằm nhìn anh, tay còn lại cầm cái bánh đậu xanh ăn.
Tính ra làm trợ ly cũng nhàn, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, mười bữa như một, Dịch Kính Đình không cho Dịch Thừa Phong quay lại công ty khiến hắn cũng thất nghiệp luôn, chẳng có việc gì để làm.
"Cậu nhìn tôi làm gì." Người nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí.
"Úi, thiếu gia tôi đã để ý rất kỹ nha, hơn nửa tháng nay cậu hình như đã có chút bình thường lại rồi." Phương Tử Cầm vừa nhai vừa nói.
"Bình thường? trước kia tôi điên lắm sao?" Anh thản nhiên.
"Không phải là điên mà là hồn bay phách lạc, tôi nói thật nha, bộ dạng trước kia của cậu không khác gì một cái xác di động, biết đi, biết đứng, biết ăn, biết ngủ, còn hồn phách thì không biết lưu lạc nơi nào.
Có nhiều lúc tôi còn tự hỏi liệu có phải Cố Tiểu Ngọc đã câu hồn dẫn phách của cậu xuống âm tàu địa phủ luôn rồi không."
Lời của người nọ vừa dứt, Dịch Thừa Phong đã ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt của Phương Tử Cầm lấp lánh như sao, ngây thơ trong sáng không vướng một chút bụi trần, khuôn mặt hoài hòa thanh thoát nhưng lại ẩn hiện một sự bí ẩn rất khó nhìn ra.
Hắn đã đi theo anh từ rất lâu rồi, khi đó anh chỉ thấy hắn rất hoạt bát tinh nghịch, hoàn toàn không hề hay biết con người của hắn đáng sợ đến mức nào.
"Tử Cầm cậu không hiểu đâu, khi nào cậu biết yêu một người rồi, thì lúc đó cậu sẽ hiểu được cảm giác của tôi."
Yêu? trong mắt của Dịch Thừa Phong hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ miệng còn nhai kẹo, không hề biết thất tình lục dục là gì.
Có nhiều lúc anh thật sự rất ghen tị với hắn, nếu như đầu óc của anh cũng có thể nhìn mọi thứ đơn giản giống như hắn thì tốt biết bao.
Nhưng thật ra hắn và anh đều như nhau cả thôi, chẳng qua cái vỏ bọc bên ngoài của hắn đã che giấu đi đau thương ở bên trong, hắn có thể gạt được người khác nhưng lại không thể gạt được trái tim của chính mình.
Nhưng vào lúc này hắn lại giấu đi đau thương, rồi cất ra một câu trái ngược với lòng.
"Thôi khỏi đi! tôi nhìn cái bộ dạng điên không ra điên khùng không ra khùng, khổ sở vì tình của cậu tôi cũng hết ham rồi, yêu yêu yêu cái con khỉ!"
"Tùy cậu vậy!"
"Tùy? ý cậu là tùy cái gì?"
Anh không trả lời, mà chỉ tập trung nhìn vào cuốn tạp chí, hắn thấy lại càng thêm chán nản.
"Cậu lại bắt đầu như vậy nữa rồi, riết tôi cũng sắp không hiểu nổi cậu." Rồi sau đó thả lỏng nói tiếp.
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế, truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế , đọc truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế chương mới