Dịch Thừa Phong đã về nước hơn một tháng, không ngày nào là không u sầu ủ rũ, chỉ có hai ngày nay là thấy anh có chút tỉnh táo lạc quan, cả Trạch Dương này đâu đâu cũng lưu lại dấu chân của hai người họ, khó trách Dịch Thừa Phong lại sợ thế giới bên ngoài, tới hôm nay mới chịu cất bước ra khỏi nhà.
Hắn hiểu anh, hiểu được cái cảm giác mất đi người quan trọng nhất của anh là như thế nào, nhưng hắn lại không biết được trong suốt ba năm qua anh đã phải sống khổ sở ra sao, yêu nhiều thì đau nhiều, trân trọng mơ mộng bao nhiêu, thì khi đến lúc tỉnh mộng sẽ đau khổ bấy nhiêu.
Nhiều năm qua hắn vẫn không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho Dịch Thừa Phong, từ nhỏ đến lớn luôn là người thiệt thòi nhất, khó khăn lắm mới có một người ở bên cạnh, vậy mà ông trời còn nhẫn tâm chia cắt bọn họ kẻ âm người dương, đẩy anh một lần nữa vào vực sâu tối tăm lạnh lẽo.
Nghĩ tới, hắn lại không khỏi thở dài, âm thanh thở dài của hắn rất bé, người khác vốn không thể nghe thấy được, bỗng thấy trên vai nặng trịch, thì ra là Dịch Thừa Phong đang gác tay lên vai hắn.
"Cậu thở dài như vậy, là đang có tâm sự hay là có chuyện gì muốn nói với mình?"
Lăng Thiên Phàm vẫn để anh gác tay, không nhìn anh chỉ nhàn nhạt nói: "Cả hai."
Câu trả lời của người nọ làm anh có phần hơi để tâm, đôi mắt lãnh đạm giấu nhẹm đi sự ngạc nhiên.
Tính cách của Lăng Thiên Phàm trước giờ vẫn luôn phóng túng có nghề, không lạnh lùng cũng không kêu ngạo, rất ít khi thấy hắn có tâm sự, biết Lăng Thiên Phàm không thích người khác hỏi nhiều về mình, nên anh cũng thôi, không nhiều chuyện.
"Vậy cậu muốn nói cái gì?"
Người nọ lấy lại tinh thần quay qua nhìn anh.
"Người ta cũng đã đi lâu như vậy rồi, tại sao cậu vẫn cứ chấp niệm không buông?"
Anh bỏ tay xuống khỏi vai hắn, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.
"Đã gọi là khắc cốt ghi tâm thì sao có thể nói quên là được, buông là buông được."
"Vậy còn Thiến Vy, từ ba năm trước cô ấy đã là vợ của cậu rồi, cậu không yêu, nhưng sao có thể trốn tránh cuộc hôn nhân này cả đời được?"
"Sao đột nhiên cậu lại nhắc tới người đàn bà đó? đối với mình người đàn bà đó chưa từng tồn tại, cuộc hôn nhân này cũng vậy, mình đều coi như chưa từng có." Dịch Thừa Phong nói một cách bất cần.
Lăng Thiên Phàm lắc đầu.
"Lời nói không có tác dụng, mình tin vào thời gian, cậu có từng nghe qua câu Lửa Gần Rơm Lâu Ngày Cũng Sẽ Cháy không?"
Dịch Thừa Phong hiểu được ý của Lăng Thiên Phàm nên ngay sau đó liền nói:
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế, truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế , đọc truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế chương mới