Thấy cô như sắp ngất đi, anh vội vội vàng vàng luống cuống cả hai tay cởi trói cho cô, không biết có phải do anh dùng lực quá mạnh không, mà đã siết chặt cô đến hai bên cổ tay đều in hằn hai vòng tròn đỏ ao, không khỏi lấy làm đau xót mà ôm cô vào lòng ray rứt dỗ dành.
"Anh xin lỗi Tiểu Ngọc, anh không cố ý đâu, em đừng giận anh, chỉ là anh quá yêu em, quá yêu em mà thôi."
Cả người Thiến Vy mềm nhũn, được anh ôm vào lòng thở thoi thóp, ngay cả cử động một đầu ngón tay cũng không nổi.
Cô biết ngay mà, trên thế gian này chỉ cần là Cố Tiểu Ngọc, chỉ cần là lời mà cô ấy nói thì cái gì anh cũng đều có thể buông bỏ hết.
"Đừng rời xa anh nữa có được không, anh rất sợ, rất sợ mất em, Tiểu Ngọc em là bảo bối của anh, là báu vật quan trọng nhất trong cuộc đời của anh."
Bây giờ Thiến Vy không còn khóc nữa, ngược lại thì nghe thấy tiếng anh khóc, âm thanh khi khóc của Dịch Thừa Phong rất nhỏ, cô chỉ cảm nhận được những giọt nước mắt của anh đang lăn dài trên lưng cô.
Dịch Thừa Phong sợ cô ấy đau, hóa ra Cố Tiểu Ngọc trong lòng anh không chỉ đơn giản là có vị trí đặt biệt, phải chăng từ lâu cô ấy đã trở thành tâm can bảo bối của anh rồi.
Cô bây giờ không dùng được chút sức lực nào cả, thật sự rất mệt, cơ thể lạnh ngắt được sưởi ấm trong thân nhiệt của anh vừa dịu dàng, vừa chân thành.
Nghe thấy nhịp tim của anh đang đập, nó giống như đang ru cho cô ngủ vậy, khiến cô không thể cưỡng lại được mà vô thức thiếp đi, trong mơ mơ màng màng, Thiến Vy lại cảm thấy nhịp tim của anh có gì đó rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe qua ở đâu đó rất lâu trong quá khứ.
Dịch Thừa Phong vẫn ôm cô gái nhỏ vuốt ve, cô như một con mèo con, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh để anh bảo bọc.
Không biết là cô đã ngủ hay ngất, nhưng trông cô lúc này thật sự rất khả ái, khẽ thơm nhẹ lên trán cô, hôn lên những vết bầm trên khắp cơ thể cô mà không khỏi đau xót.
Anh kéo lấy tấm chăn đắp lại cho cô rồi ôm cô nằm ngủ nhưng anh không dám ngủ, anh sợ khi anh ngủ rồi cô sẽ lén lúc rời xa anh.
Nằm trên giường nhìn cô trìu mến, mơ hồ nhớ lại lúc mới bắt đầu theo đuổi cô gái đó.
Có một cánh đồng đầy hoa thơm, có một cái cối xay gió, cánh hoa bay nhẹ dưới trời, đàn bướm xinh lượn là dạo chơi.
Ánh dương chiếu nắng vàng ấm áp xuống nhân gian, chiếc bóng của hai người kề sát bên nhau, đôi mắt biết cười của Cố Tiểu Ngọc cũng trơn bóng sáng sủa, lấp lánh đẹp đẽ như trăng thu, cô đội một chiếc vòng hoa lên đầu anh khẽ cười.
"Ha ha! Thừa Phong anh xinh đẹp như vậy hay là làm cô dâu của em đi!"
Anh cười tỏa nắng lắc đầu, đưa tay lấy vòng hoa đội lại lên đầu cho cô.
"Ngốc à! anh là chú rể của em, em là cô dâu của anh." Sau đó liền hôn lên trán của cô, kiếp này của Dịch Thừa Phong không cần gì, không yêu cầu gì, chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh là đủ rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế, truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế , đọc truyện Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế full , Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế chương mới