Lương Hiểu Tài trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy mình rời đi sẽ không ổn thỏa, cuối cùng quyết định lưu lại Hổ Đầu Quan. Hoắc Nghiêm Đông bên kia hắn nhờ Trương Ký giúp đỡ sắp xếp người đưa tin, nói bên này mọi người đều mạnh khỏe. Cứ như vậy ba ngày trôi qua, nơi giam giữ Lý Thuận Liên và Quan Thải Y vẫn không có người đến, ngược lại là đầu kia chỗ Hoắc Nghiêm Đông, Phó đô thống Trấn Bắc quân Thường Thắng mang theo một trăm tinh binh chạy đến Thiết Tí quân.
Thường Thắng cưỡi tuấn mã cao to màu đỏ thẫm, một thân áo giáp mới, trên đầu cũng đội mũ giáp, che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Sau khi vào doanh trại hắn cũng không vội vã xuống ngựa, ngồi ở trên lưng ngựa hỏi: “Tiền Quang Tổ đâu?”
Tiền Quang Tổ đã sớm sợ hãi trốn tránh không dám đi ra, Hoắc Nghiêm Đông đành phải ăn ngay nói thật: “Hồi Phó đô thống, Tiền Đại thống lĩnh ở trong doanh trướng.”
Thường Thắng nói: “Ngươi theo ta đi vào.” Nói xong hắn lập tức xuống ngựa, cùng Hoắc Nghiêm Đông đồng thời tiến vào lều trại của Tiền Quang Tổ. Sau khi hắn đi vào nhìn thấy Tiền Quang Tổ núp trong lều ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, rốt cuộc nuốt không trôi cơn giận, đi lên đá một cước vào bả vai Tiền Quang Tổ.
“Thứ hỗn trướng! Ở chỗ nào có nửa điểm dáng vẻ của Đại thống lĩnh Trấn Bắc quân ta!”
Tiền Quang Tổ “Ngao” một tiếng, đau đến choáng váng: “Phó, Phó đô thống, ngài đừng đá a a a a a!”
“Ngậm miệng!” Thường Thắng hô to một tiếng, “Ngẫm lại xem ngươi làm chuyện tốt gì!”
“Phó đô thống, Đại đô thống hắn…” Hoắc Nghiêm Đông không thấy Đại đô thống Mạc Cương, hình như người kia không có đến.
“Không thấy Đại đô thống đâu cả.” Thường Thắng vừa đạp Tiền Quang Tổ thêm vài cái vừa nói, “Thời điểm ta nhận được tin tức ngươi báo hắn vẫn còn, đợi đến lúc ta muốn mang người xuất phát thì tìm khắp nơi không thấy hắn.”
“Đừng nói là…”
“Có thể.” Thần sắc Thường Thắng có chút nghiêm nghị: “Đến sau núi nhìn mấy người ngươi nói đi.”
“Vâng!”
Phía sau núi từ khi đào ra mấy chục bộ thi thể thì vẫn luôn có người canh gác. Cổ nhân đều coi trọng chuyện mồ yên mả đẹp, cho nên sau khi cố gắng hết sức tra rõ thân phận người chết xong Hoắc Nghiêm Đông lại ra lệnh cho thuộc hạ an táng đàng hoàng, đồng thời lập mộc bài. Phần lớn thi thể đã xác minh được thân phận, bởi vì nửa năm gần đây người bị chôn sống là nhiều nhất, chỉ có một số ít ngay cả đám “thuộc hạ đắc lực” của Tiền Quang Tổ cũng không nhớ rõ.
Thường Thắng nhìn danh sách Hoắc Nghiêm Đông giao cho hắn: “Đã an bài người đi thông báo cho người nhà bọn họ chưa?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vẫn chưa. Thuộc hạ dự định đợi sau khi chuyện này được điều tra rõ ràng xong mới thông báo một lượt. Ta muốn cho người nhà của họ một câu trả lời thỏa đáng.”
Thường Thắng gật gật đầu: “Ngươi nói không sai. Nghĩ cũng thật buồn cười, Mạc Cương người này, lúc trước hắn muốn điều hai ngàn Hổ Đầu binh đến Thiết Tí quân ta còn không đồng ý, bây giờ ngẫm lại thấy cũng may. Bàn Hải Thành to lớn như vậy hắn lại dám giao cho cục mụn mủ Tiền Quang Tổ này trông coi, cũng không sợ bị ngoại bang tập kích. May mà người Hổ Đầu quân đã đến.”
Thường Thắng không giống Mạc Cương, người này ở trên chiến trường từng kề vai chiến đấu cùng với Hoắc Nghiêm Đông, một lòng hướng về quốc gia hướng về binh sĩ. Trước kia hắn có nghe qua quân doanh Thiết Tí quân có vấn đề, rồi lại do thân phận hạn chế không có cách nào chính diện phân cao thấp với Mạc Cương. Hơn nữa Mạc Cương thường xuyên mượn cớ công vụ phái hắn đi ra ngoài làm này làm kia, rất ít khi hắn có thể đi tới nơi này. Lần này hắn tạm gác công việc chạy đến đây là vì sư gia truyền tin cho hắn biết. Bây giờ đào ra những việc này trong lòng hắn cũng hổ thẹn, nhỏ giọng than thở: “Nếu như Phương Đại đô thống còn ở nơi này làm sao có bộ dáng như hiện tại.”
Hoắc Nghiêm Đông ngẫm lại cảnh tượng lúc mình vừa đến đây, không khỏi nhíu nhíu mày: “Binh sĩ Thiết Tí quân quanh năm chịu đánh chịu đói, phần lớn căn bản không có sức thao luyện. Theo lời bọn họ thuật lại, nơi này mỗi ngày chỉ cho họ ăn một bữa cơm gồm một bát cháo loãng và một cái bánh bao. Những người được Thiết Tí quân đưa đến Hổ Đầu quân trao đổi từng người đều gầy đến mức không được mấy lạng thịt, ở lại Hổ Đầu quân nuôi mấy ngày mới từ từ khôi phục như cũ.”
Thường Thắng chưa từng thấy tận mắt, nhưng nhìn nơi này cũng có thể tưởng tượng ra. Tuy trên đường tới đây hắn cũng đã nghe có người nói sau khi Hoắc Nghiêm Đông đến bọn họ mới có thể ăn no, song người đã chịu đói nhiều năm không phải chỉ ba năm ngày là có thể bù đắp lại. Bây giờ binh sĩ Thiết Tí quân và Hổ Đầu quân đều không cần dựa vào binh phục để phân biệt, nhìn thân hình là đủ biết, có thể thấy được chênh lệch lớn bao nhiêu.
“Tiền Quang Tổ giải thích chuyện sau núi như thế nào?” Thường Thắng hỏi.
“Hắn chỉ nói hắn không biết, còn nói lúc hắn tới nhậm chức ở đây đã có rất nhiều nấm mồ. Có rất nhiều thi thể huynh đệ binh sĩ lúc đào ra còn chưa hoàn toàn hủ hóa, hơn nữa trên người bọn họ chỉ mặc binh phục của Thiết Tí quân.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Thuộc hạ có hỏi đám thuộc hạ của Tiền Đại thống lĩnh, bọn họ đều nói là Tiền Đại thống lĩnh sai sử bọn họ chôn. Các binh sĩ trong Thiết Tí quân cũng đều nói như vậy.”
“Giỏi cho một Tiền Quang Tổ!” Thường Thắng nói, “Vừa nãy ta nên một cước đạp chết hắn, tên vương bát đản!”
“Ngài xem bên này rốt cuộc phải giải quyết thế nào đi.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Dương Đại thống lĩnh vẫn chờ ta dẫn người trở lại.”
“Trở về? Vậy sao được!” Thường Thắng nói, “Không phải ngươi chưa thấy tình huống của nơi này mà. Nếu các ngươi đi, vạn nhất quân địch tập kích, chỉ bằng mấy thuộc hạ của tên Tiền Quang Tổ kia còn chưa đủ để quân kịch chém một đao đâu! Trước mắt ngươi không thể đi, binh lính ngươi mang theo vẫn lưu lại đây một thời gian luôn đi. Bằng không thật sự xảy ra chuyện đại loạn gì đầu ngươi đầu ta đều phải cùng nhau dọn nhà!”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Thường Thắng nói: “Bây giờ ngay cả Đại đô thống cũng chạy, việc này nhất định phải báo lên thánh thượng. Hoắc Nghiêm Đông, ngươi ở lại tạm thời giữ chức Đại thống lĩnh Thiết Tí quân, đợi ta báo lên thánh thượng xem thánh thượng định đoạt việc này thế nào.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vâng.”
Lúc này Thường Thắng kêu một tiếng: “Người đâu! Giấy và bút mực!”
Không bao lâu hai tên thuộc hạ của Thường Thắng cầm thư rời đi, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới kinh thành. Thường Thắng đi một vòng trong doanh địa, nhìn một chút các binh lính của Thiết Tí quân và Hổ Đầu quân, nói với bọn họ mấy lời. Hắn rất muốn tự tay chỉnh đốn Thiết Tí quân, thế nhưng Mạc Cương bỏ chạy, hắn không thể rời chủ doanh quá lâu.
Trước khi đi Thường Thắng tìm tới Hoắc Nghiêm Đông giao phó một vài chuyện, cuối cùng hỏi: “Đúng rồi, ta nghe muội muội ta nói tức phụ ngươi về thăm nhà mẹ đẻ vẫn chưa trở lại, rốt cuộc là sao vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghĩ tới Thường Anh liền đau đầu. Không biết cô nương kia biết được chuyện Lương Hiểu Tài rời đi từ chỗ ai, gần đây thường xuyên đi tìm y, làm cho y cực kỳ buồn bực. Bất quá lúc này trên mặt y không biểu hiện gì, chỉ nói: “Nàng đi thăm nhạc mẫu.”
Thường Thắng nói: “Thì ra là như vậy.” Dừng một chút: “Ngươi thật sự vô ý với Anh Nhi nhà ta?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có một thê tử là đủ. Hơn nữa thuộc hạ không ở nhà hơn ba năm nàng vẫn luôn một mình chăm sóc mẫu thân, thuộc hạ nhất định phải đối tốt gấp đôi với nàng. Nàng là thê tử của thuộc hạ, cũng là ân nhân.”
Thường Thắng nói: “Đúng, làm người phải biết nói tình nghĩa, đại trượng phu càng phải thế.” Thường Thắng vỗ bồm bộp lên vai Hoắc Nghiêm Đông: “Tên Tiền Quang Tổ kia phiền ngươi bỏ chút thời gian trông chừng, ta mang theo hắn trái lại bất tiện. Đợi qua mấy ngày tự nhiên sẽ có người tới quản việc này.”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ người quản sự đã tới rồi kia kìa.
Thường Thắng lại nói thêm hai câu cổ vũ rồi đi. Hoắc Nghiêm Đông thấy nhân mã của hắn đã chạy xa mới đi tìm Trung Dũng Hầu, vị đại nhân nhanh chân trốn biệt từ lúc Thường Thắng tới thăm. Hầu gia này ngược lại rất giỏi, một bộ phủi tay làm chưởng quỹ, còn cảm thấy biện pháp của Thường Thắng không tệ.
Theo bình thường tới tính thì khi Đại thống lĩnh Tiền Quang Tổ có vấn đề gì hẳn là Phó thống lĩnh Thiết Tí quân đến nhận tạm vị trí Đại thống lĩnh, nhưng không biết vì sao mà bên trong Thiết Tí quân căn bản không có Phó thống lĩnh để gánh vác. Nơi này chỉ có một Thái quân sư, đã vậy còn bị đánh ngất xỉu trói lại.
Lần này đổi thành Hoắc Nghiêm Đông cảm giác bản thân lên nhầm thuyền giặc, có nghĩ cách gì cũng không thể rời khỏi đây ngay được.
Buổi tối Ngộ Tấn hỏi y: “Ngươi cảm thấy Thường Phó đô thống làm người thế nào?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Dũng mãnh thiện chiến, làm người công chính, vô cùng quan tâm chăm sóc thuộc hạ.”
Ngộ Tấn nói: “Ngươi và hắn từng cùng đánh giặc đúng không?”
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu: “Năm trước lúc Ô Bác quốc xâm phạm nước ta quy mô lớn ta vừa vặn đang ở dưới trướng Thường Phó đô thống.” Dứt lời y suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Hầu gia, ngài tính khi nào hồi kinh?”
Ngộ Tấn nói: “Đợi đến lúc Phương Đại đô thống có thể trở lại Trấn Bắc quân đã. Việc này chớ để lộ ra. Đúng rồi, Tiểu Lương có báo tin cho ngươi chưa? Hắn nói thế nào?”
Hoắc Nghiêm Đông rất khó chịu mỗi khi Ngộ Tấn hỏi chuyện về Lương Hiểu Tài, nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Tất cả bình an.”
Thư là do Dương Hách phái người đưa tới, nói tới việc này Hoắc Nghiêm Đông còn có chút muốn cười. Chữ trong thư không phải do Lương Hiểu Tài viết, thế nhưng trên thư có vẽ một con rắn. Con rắn này có ý nghĩa gì chỉ có y và Lương Hiểu Tài biết.
Ngày hôm sau Hoắc Nghiêm Đông cũng viết cho Lương Hiểu Tài một phong thư, trong thư nhắc tới chuyện y bị giữ lại tạm giữ chức Đại thống lĩnh, nhất thời không thể trở lại. Y còn nhờ Lương Hiểu Tài chăm sóc mọi chuyện trong nhà, dưới góc phải lá thư còn vẽ một con chim sẻ nho nhỏ. Cuối cùng Hoắc Nghiêm Đông để cho người truyền tin nhắn một câu cho Diệp Đại Bằng.
Thời điểm Lương Hiểu Tài nhận được thư cũng không viết vì sao tâm tình cực kỳ tốt. Hắn cất thư, hiếm thấy quang minh chính đại mặc nam trang lắc lư trong sân Hoắc gia. Trời càng ngày càng ấm áp, cây ăn quả trong sân cũng bắt đầu nảy chồi non. Một tay vỗ vỗ thân cây, hắn vô thức đi vòng quanh gốc cây, mái tóc đen dài như thác đổ bị gió thổi nhẹ bay bay, làm khuôn mặt trắng nõn càng thêm tinh xảo.
Quan Thải Y thấy thế cười nói: “Sao lại đi vòng vòng như con lừa thế? Không choáng hả?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Không choáng.” Nói xong hắn quay sang một phía nhìn, hơi ép giọng hỏi: “Nương thấy thẩm ấy thế nào?”
Quan Thải Y nói: “Ta cảm thấy không tệ. Rất chăm chỉ, tâm địa cũng tốt.”
Vị đại thẩm đến đây làm công nhật bên góc bên kia là hàng xóm của Diệp Đại Bằng, họ Chu, Lương Hiểu Tài gọi bà là Chu thẩm. Chu thẩm đến Hoắc gia hỗ trợ đã được hai ngày. Lương Hiểu Tài muốn chờ đến khi Hoắc Nghiêm Đông hết bận trở về hắn mới chuyển ra ngoài ở. Nếu không thể mua nhà vậy trước tiên thuê một căn cũng được, ngược lại bên này địa tô không đắt, hắn thuê nổi.
Lúc này Quan Thải Y nói: “Chuyện của con nương Nghiêm Nhi vẫn còn rất khổ sở. Mấy ngày nay tối nào bà ấy cũng lăn qua lộn lại, có vẻ như ngủ không ngon.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ đây là đương nhiên, bất quá có thể giống như bây giờ đã là rất tốt. Đột nhiên bên ngoài có người hô: “Lương ca, trong nhà có ai không?”
Chu thẩm cách gần nhất đi ra mở cửa, cười nói: “Đại Bằng a, giọng nói của con thẩm thấy càng ngày càng vang dội đó.”
Diệp Đại Bằng nhấc theo một cái rổ trúc nhỏ tiến vào: “Ha ha ha, còn không phải vì gần đây con thường xuyên được ăn ngon sao.” Gần đây hắn thường chạy đến Hoắc gia quỵt cơm, quả thật có chút mập.
Lương Hiểu Tài hỏi: “Sao ngươi tới đây vào giờ này?”
Diệp Đại Bằng nâng rổ trúc trong tay nói: “Ta đến đưa ít thứ.” Hắn còn chưa dứt lời Lương Hiểu Tài đã nghe thấy âm thanh “chíp chíp chíp chíp” trong rổ, hình như là gà con.
Diệp Đại Bằng lật lớp vải che lên, quả nhiên lộ ra một đám cục bông vàng lông xù xù: “Lương ca xem này!”
Lương Hiểu Tài hơi nhíu mày: “Gà con ở đâu ra thế?”
Diệp Đại Bằng nói: “Phó thống lĩnh bảo ta mua mang tới. Ngài ấy nói chờ ngài ấy về không biết tới lúc nào, nói mua cho ngươi nuôi chơi.”
Lương Hiểu Tài tiếp nhận rổ trúc, mấy cục lông nhỏ thỉnh thoảng còn nghiêng đầu hai mắt tròn xoe nhìn hắn: “Thật đáng yêu.”
Diệp Đại Bằng nói: “Đúng vậy nha. Ta bảo người bán chọn hai con trống tám con mái. Không có chuyện gì khác thì ta về trước nhé Lương ca, ngươi từ từ suy nghĩ làm sao nuôi mấy vật nhỏ này đi.”
Lương Hiểu Tài thầm nhủ cái này còn phải suy nghĩ sao? Ngược lại Hoắc Nghiêm Đông mới phải khiến người ta suy nghĩ. Người này trong đầu nghĩ cái gì thế? Không biết hành vi tặng đồ thế này rất dễ khiến người ta… suy nghĩ nhiều sao?
~ ~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!