Chu ngũ lang và Chu lục lang đã hơi lớn rồi, có chút xấu hổ, nhưng Đại Đầu lá gan rất lớn, cảm thấy đứa trẻ nào muốn mua kẹo liền lên ngăn trước mặt, hỏi: "Ngươi muốn mua kẹo không?"
Mãn Bảo lập tức lấy giấy dầu ra, mở cho nó xem, vô cùng kiêu ngạo nói: "Kẹo của chúng ta cực kỳ ngon, ngươi mua không?"
Đứa trẻ nuốt nước miếng, nhìn về phía cha mẹ.
Đôi cha mẹ này thấy hơi buồn cười, nói: "Con ăn rồi, nhưng chúng ta chưa từng thử, sao biết được con có nói dối hay không?"
Mãn Bảo sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, vì thế liền hào phóng lấy một viên kẹo ra, "Vậy mấy người ăn thử một cái xem?"
Đứa trẻ duỗi tay định lấy, cha mẹ nó lập tức giữ tay nó lại, hỏi: "Có phải mấy đứa định nhân cơ hội bắt chúng ta mua không?"
"Đương nhiên không phải," Mãn Bảo chính nghĩa nói: "Ta sẽ không làm loại chuyện xấu như vậy đâu, các người ăn thử một cái, nếu không thấy ngon không lấy tiền."
Chu ngũ lang cảm thấy Mãn Bảo quá là ngốc, không nhịn được vọt lên, một tay bóp nát viên kẹo, sau đó nhặt mảnh nhỏ cho bọn hắn, "Đây, các người ăn thử xem."
Chu ngũ lang nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể cho mỗi cha mẹ nó ăn, nên lại nhặt một miếng cho đứa bé ăn thử.
Bọn họ cũng không cũng ngại kẹo đã bị nghiền ra, nếm thử một chút, hơi mở to mắt.
Kẹo này còn ngọt hơn kẹo trên chợ rất nhiều.
Mẹ đứa trẻ lập tức hỏi, "Kẹo này bán thế nào?"
Mãn Bảo đã sớm thương lượng với hệ thống, nên đưa ra giá đã tính trước, "Một văn tiền năm viên."
Ánh mắt mẹ đứa trẻ hơi lóe, nói: "Đắt quá, chúng ta không mua nổi, có thể bán rẻ chút hay không?"
Mãn Bảo hơi thất vọng, nhìn bọn hắn ăn mặc đẹp như vậy, còn tưởng rằng cũng khá nhiều tiền đấy.
Bé lắc lắc đầu nói: "Thôi, chúng ta lại đi tìm người khác vậy."
Nói xong liền kéo Đại Đầu chạy đi tìm khách hàng tiếp theo, để lại cặp cha mẹ kia sợ ngây người, bọn họ đang mặc cả mà, đâu có nói không mua, cái tiết mục làm bộ bỏ đi, chờ người giữ lại không phải là bọn họ làm hay sao?
Chu ngũ lang và Chu lục lang thấy thế, tận dưới đáy lòng khen muội muội một tiếng có cốt khí, bọn họ đều ăn thử kẹo này rồi, cảm thấy kẹo này còn hơn xa chỗ tiền ấy.
Phải biết rằng kẹo trong chợ cũng chỉ là cái giá này thôi.
Mãn Bảo đi đến dứt khoát, đổi lại khách hàng không cam lòng, vội vàng đuổi theo ngăn mấy đứa trẻ lại, hỏi: "Chả lẽ không thể bán rẻ chút sao?"
Cái giá này là Khoa Khoa giúp đỡ Mãn Bảo phân tích xong mới định ra, kỳ thật lúc đầu định giá là một văn tiền ba viên, bởi vì Khoa Khoa cho rằng kẹo của bọn họ có hàm lượng đường cao hơn hẳn kẹo ở đây.
Chất lượng tốt, đương nhiên giá cũng phải cao.
Nhưng Mãn Bảo nghe Khoa Khoa nói, hiện tại trên chợ bán kẹo chính là một văn tiền năm viên, bé cảm thấy nếu bé bán đắt hơn, chắc chắn sẽ không bán được, dù sao bé có tích phân, lại chẳng thiếu kẹo, cho nên rất hào phóng tỏ ý cùng giá chợ bán ra là được.
Cho nên trong lòng Mãn Bảo hiểu rõ, đây đã là giá thấp nhất, bé là một đứa trẻ rất có nguyên tắc, giảm giá là việc không thể.
Mà bé cũng không cho rằng cặp cha mẹ này đang mặc cả, chỉ đơn thuần cảm thấy bọn họ không mua nổi, cho nên bé tiếc hận nhìn đứa bé trai một cái, lắc đầu từ chối.
Cái liếc mắt này khiến đứa nhóc cảm thấy vô cùng bi thương, nó lập tức khóc lớn, ôm lấy chân mẫu thân gào to, "Con muốn mua kẹo, con muốn mua kẹo."
Khiến cha mẹ nó cảm thấy đứa nhỏ này có hơi không biết tốt xấu, mặc cả một chút thì có sao đâu?
Thấy sắc mặt bọn họ không tốt, Chu ngũ lang và Chu lục lang liền tiến lên một bước, đồng thời để Mãn Bảo ra phía sau.
Bạn đang đọc bộ truyện Phúc Nữ Nhà Nông tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phúc Nữ Nhà Nông, truyện Phúc Nữ Nhà Nông , đọc truyện Phúc Nữ Nhà Nông full , Phúc Nữ Nhà Nông full , Phúc Nữ Nhà Nông chương mới