Trần Cách cùng Tống Như Ngữ xuống máy bay, trời nắng gay gắt, gió phả vào mặt chỉ toàn là hơi nóng, mỗi người xách theo túi chui vào trong xe buýt của sân bay. Đi vào trong xe có máy lạnh, Tống Như Ngữ đem khẩu trang tháo ra, ngồi một lát nhưng cả thân người vẫn còn mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy Trần Cách mặc bộ đồ thể thao màu đen từ đầu đến chân, đem cả người bọc kín mít vẫn chưa thấy dấu hiệu đổ mồ hôi nào.
Tống Như Ngữ tò mò: "Cách tỷ, ngươi không nóng sao?"
"Nóng a, nhưng mà ta quen rồi."
"Nga, dù sao ngươi cũng là người phương Nam. Phương Nam này đúng là nghịch thiên, đều nói là giống Bắc Kinh 33 độ, nhưng mà không khí ẩm ướt làm chỗ này giống y cái lồng hấp. Xem sau lưng ta đều sớm ướt nhẹp!..."
Tống Như Ngữ còn đang bận oán giận, bỗng phát hiện đằng xa có một tiểu cô nương đang tròn xoe mắt len lén nhìn mình. Tống Như Ngữ nhìn liền hiểu, không nghĩ tới show tuyển tú từng tham gia rốt cuộc cũng cho mình nhiệt độ hồng hồng phấn phấn nha, tùy tiện ra bên ngoài đều gặp được fan. Tống Như Ngữ lập tức điều chỉnh tư thế, mỉm cười nói: "Bị ngươi nhận ra rồi"
Tiểu cô nương không nghĩ tới Tống Như Ngữ sẽ cùng mình nói chuyện. Nàng vốn dĩ không quen biết Tống Như Ngữ, nhưng tiết mục tuyển tú trước đó có người quen của nàng tham gia, lại cùng một tổ với Tống Như Ngữ, cho nên tiểu cô nương nhớ kỹ. Vừa rồi nàng còn đăm chiêu suy nghĩ, Tống Như Ngữ không ngồi xe đặc biệt cho khách ở khoang hạng nhất, chạy đến xe buýt con này làm gì. Công ty của Tống Như Ngữ keo kiệt đến nỗi vậy sao?
Tiểu cô nương được Tống Như Ngữ chủ động bắt chuyện, thực khách khí mà nhìn nàng mà hô khẩu hiệu chương trình: "Mau chóng xuất đạo!" . Tiểu cô nương cảm thấy thật thích Tống Như Ngữ, cảm thấy nàng lớn lên thật mỹ, năng lực biểu diễn trên sâu khấu cũng lợi hại, có tiềm năng làm ACE. Chỉ là không nghĩ Tống Như Ngữ lại sớm bị đào thải, thật đáng tiếc.
Hiện tại bắt gặp được fan hâm mộ theo đuổi, làm cho Tống Như Ngữ mặt mày hớn hở không dứt. Tống Như Ngữ một bên miệng mồm cười nói, một bên chỉ vào điện thoại trong tay tiểu cô nương. "Ngươi muốn chụp ảnh chung sao?"
Tiểu cô nương nói: "Có a, nhưng công ty các ngươi không có quy định cấm các ngươi chụp ảnh chung với fan sao?"
Câu hỏi này làm Tống Như Ngữ có chút bối rối. Những nghệ sĩ mà công ty ra quy định như vậy đều là nghệ sĩ nổi tiếng. Còn như Tống Như Ngữ địa vị tuyến mười bảy gần chạm đáy, người qua đường nhận ra được nàng đều tính là họ có kiến thức sâu rộng đi.
Tư tỷ đối với Tống Như Ngữ chỉ yêu cầu một điều, đừng gây chuyện, còn lại tùy tiện nàng. Tống Như Ngữ vui mừng khẳng định: "Ta chính là như vậy quý fan.". Nói xong nàng đưa điện thoại cho Trần Cách: "Tỷ, phiền ngươi một chút."
Trần Cách để ý người ngồi trong xe hiện tại đều nhìn về phía các nàng nhìn chằm chằm như ngắm thú trong sở thú, ngại ngùng hỏi: "Chụp ngay tại đây sao?"
Tống Như Ngữ đã ôm lấy eo tiểu cô nương, liền thúc giục nói: "Nhanh lên"
"Vậy được rồi" Trần Cách dùng điện thoại chụp liên tiếp vài kiểu, sau đó đem di dộng trả về "Các ngươi xem thử đã được chưa?"
Tống Như Ngữ nói với tiểu cô nương: "Ngươi nếu có phát siêu thoại, giúp ta nói tốt một chút nha"
Tiểu cô nương một bên gật đầu, một bên nhìn về phía Trần Cách, cảm thấy nàng có chút quen mắt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra đã từng thấy ở đâu, có vẻ cũng là minh tinh. Với kinh nghiệm truy tinh của mình, tiểu cô nương nhìn khí chất của Trần Cách liền biết nàng không tầm thường. Mặc dù chỉ mặt đồ thể thao đơn giản đeo balo, trang điểm nhẹ, nhưng ngũ quan tinh xảo lại hài hòa, nhìn như tùy lúc nào cũng có thể đưa nàng lên màn ảnh. Cả người toát ra khí chất thanh lãnh, nổi bật hẳn một đám đông chung quanh. Đều nói Tống Như Ngữ là idol, nhưng còn thấp hơn Trần Cách nửa cái đầu, dáng vóc và khí chất đều hít khói Trần Cách.
Nàng rốt cuộc là ai a?
Tiểu cô nương vạn phần buồn rầu, đinh ninh đã từng gặp qua người này, nhưng lúc này lại tự dưng nghĩ không ra. Tiểu cô nương chủ động hỏi Trần Cách: "Ta có thể chụp ảnh chung với ngươi không?"
Trần Cách không nghĩ tới tiểu cô nương lại nói thế, Tống Như Ngữ cũng bất ngờ.
Trần Cách nói: "Có thể, nhưng hôm nay ta ăn mặc tùy tiện quá"
Tiểu cô nương lập tức đến gần nàng: "Không đâu không đâu, tỷ tỷ mặc cái gì cũng rất thu hút, tỷ tỷ lớn lên thật đẹp mắt."
Trần Cách bị lời nói của người nhỏ tuổi hơn trêu cho tới đỏ mặt, cười cười e lệ. Trần Cách không mang khẩu trang lẫn kinh râm, không trang điểm gì cầu kỳ, càng làm cho nàng thêm phần thanh tú, xinh đẹp như hoa sen vươn lên từ mặt hồ. Một đôi mắt dài vừa hiền hòa vừa anh khí phi thường động lòng người. Nụ cười thẹn thẹn kia làm bầu không khí nháy mắt hài hòa không ít.
Tiểu cô nương ngắm nhìn, thấy tỷ tỷ này hảo cao, nhìn qua xinh đẹp lại có chút lạnh lùng, không ngờ cười lên lại trông có nét thẹn thùng, đáng yêu đến mềm mại. Tiểu cô nương mau chóng nhờ Tống Như Ngữ chụp giúp, Tống Như Ngữ không tình nguyện chụp vội một kiểu, nhanh chóng trả điện thoại về, tiểu cô nương rối rít: "Chụp thêm mấy kiểu nữa đi"
Tống Như Ngữ: "..." . Lại tùy tiện chụp thêm mấy kiểu nữa. Tiểu cô nương kiểm tra lại ảnh chụp, nhìn Trần Cách nói: "Tỷ tỷ ngươi thật đẹp. Ngươi có phải là diễn viên không?"
Trần Cách đáp: "Xem như là vậy đi, nhưng chỉ là một diễn viên tuyến mười tám không có tác phẩm"
"Đoàn làm phim đều mù mắt hết rồi sao. Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?"
"Ta tên Trần Cách. Nhĩ đông trần, cách ngôn cách" (Cái này mình không biết dịch sao nữa T__T)
Tiểu cô nương lắp bắp kinh hãi: "A! Ngươi...ngươi. Ngươi là Chu Cương a?"
Trần Cách không nghĩ tới nàng biết mình, cười nói: "Ngươi có xem qua "Lỏa vịnh" sao?"
"Lỏa vịnh" là bộ điện ảnh duy nhất mà Trần Cách đóng. Chu Cương là tên nhân vật nàng thủ vai. Lại nói bộ phim này giúp nàng tiếp xúc được với bộ phận sản xuất tốt nhất. Đại đạo diễn, kim bài biên kịch, tất cả đều phi thường cường đại. Bộ này là phim văn nghệ kinh phí thấp, nhưng giúp nàng nhận được một số đề cử cho diễn viên mới, tiếc là không thắng cái nào. Từ "Lỏa vịnh" về sau, nàng không còn xuất hiện trước công chúng. Có người nói nàng vừa xuất đạo đã đạt được đỉnh cao, có vẻ cũng không sai. Sau đó bèn không có đỉnh cao nào nữa.
Tiểu cô nương vẫn đứng bên người Trần Cách, hỏi nàng sự nghiệp mấy năm nay phát triển thế nào, sau đó sao lại không tham gia thêm phim điện ảnh nào nữa.
Trần Cách rũ mắt nói: "Kỳ thật ta có đóng phim, nhưng không có tác phẩm tốt, nếu có tốt một chút thì lại không được công chiếu rộng rãi, khẳng định ngươi không biết"
"Ngươi không cùng Lạc lão sư hợp tác qua nữa sao?"
"Lạc lão sư? Lạc biên kịch?" Trần Cách cảm thán "Ta rất muốn, nhưng không có cơ hội"
"Lỏa vịnh" chính là kịch bản do Lạc Tĩnh Dực viết năm nàng 17 tuổi. Lạc Tĩnh Dực tốt nghiệp lúc sau viết được mấy cái kịch bản, nhận được một số giải thưởng, cảm thấy bản thân có chút thành tựu, vẫn đối với kịch bản ngày đó mình viết nhớ mãi không quên, liền muốn tìm nhà đầu tư đem đi quay coi như kỷ niệm. Lúc đó Lạc Tĩnh Dực chưa công thành danh toại như bây giờ, không có trở thành lão Phật gia người gặp người sợ như bây giờ, cũng không đến nỗi kiêu ngạo ương ngạnh. Đạo diễn tuyển diễn viên nàng không tiện nhúng tay, liền chuyên tâm viết kịch bản, kịch bản viết xong cũng không tiến tổ đoàn "Lỏa vịnh" mà đi đoàn khác, hết thảy do đạo diễn làm chủ.
Bạn đang đọc bộ truyện Phùng Tràng Nhập Diễn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phùng Tràng Nhập Diễn, truyện Phùng Tràng Nhập Diễn , đọc truyện Phùng Tràng Nhập Diễn full , Phùng Tràng Nhập Diễn full , Phùng Tràng Nhập Diễn chương mới