Phượng Tường cũng không đến tìm Tất Quyền Ngọc, nhưng thật ra nàng lại được Thái tử cung phái người triệu vào cung.
Bước ra khỏi kiệu, Tất Quyền Ngọc mới phát hiện An Quận Vương Phượng Tường cùng Bình Quận Vương Phượng Chú đều ở Thái tử cung, nguyên bản nàng nghĩ sẽ gặp phải Võ Sách nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Chắc vì hắn biết nàng đến nên lảng tránh, nhưng nếu thật sự như vậy thì không phù hợp với tính cách của hắn, chắc là Thái tử điện hạ an bài hắn đi làm việc, kỳ thật chuyện này cũng không quan trọng lắm.
Thời điểm nàng chưa gia nhập quân ngũ đã biết, ba vị hoàng tử đối với hoàng vị như thế nào.
Thái tử Phượng Bác là nhi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng cũng là người nhỏ tuổi nhất. Tối quan trọng hơn là, mẹ ruột Thái tử đã tạ thế mà phía sau hắn cũng không có thế lực gì!
Điều đó khó có thể làm cho An Quận Vương Phượng Tường và Bình Quận Vương Phượng Chú an tĩnh lại, dù sao nếu ấn theo truyền thống, trưởng tử sẽ là người kế vị, thì Thái tử vị nên là của Phượng Chú mà nếu nói tới thông minh thì lúc ấy lại là Phượng Tường, dù như thế nào cũng không đến lượt tiểu nhi tử Phượng Bác của Hoàng đế.
Hơn nữa, thế lực phía sau lưng Phượng Chú cùng Phượng Bác đều từ nhà mẫu phi của mình, Quỳnh phi cùng Tần phi, ở hậu cung nghĩ mọi biện pháp, vì nhi tử mượn sức nhân mạch, lôi kéo phe phái.... Là võ tướng đứng đầu đế quốc, Tất Trạch Việt cũng là đối tượng được hai vị phi tử tìm cách mượn sức, đều này cũng không phải bí mật gì.
Nhưng nay, ba vị hoàng tử đều ở Thái tử cung chờ nàng, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này làm nàng có chút ngạc nhiên....
"Thần Tất Quyền Ngọc tham kiến Thái tử điện hạ, Bình Quận Vương điện hạ, An Quận Vương điện hạ! " Tất Quyền Ngọc kiềm chế buồn bực trong lòng, hướng ba vị hoàng tử hành lễ.
"Tất tướng quân không cần đa lễ! Một trận này, khi thái phó giảng dạy binh pháp cho chúng ta, đều nhắc tới Tất tướng quân, vừa hay Tất tướng quân vừa mới hồi kinh, ta liền vội vàng mời ngài vào cung nói một chút về binh pháp!" Thái tử nói.
Tất Quyền Ngọc cười nói: "Ta chỉ là tiểu binh, hành quân đánh giặc cái gì, là do các tướng quân an bài như thế nào ta liền đánh như thế đó, nếu luận về quân công, là do thương pháp Tất gia ta so với người khác lợi hại hơn một chút, vi thần cũng chỉ là được tổ tiên phúc ấm, nếu muốn vi thần giảng binh pháp, đó là điện hạ cân nhắc thần, bất quá vi thần có thể biểu diễn cho các vị điện hạ xem một bộ thương pháp đơn giản, hy vọng các vị điện hạ chỉ điểm cho."
Ba người này dù sao cũng là hài tử, nói đến giảng binh pháp thì chẳng có bao nhiêu hứng thú, nay Tất Quyền Ngọc lại muốn cho họ xem thương pháp, lại càng cao hứng. Vội vành vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thái tử điện hạ thậm trí đứng trên thượng vị, cười nói: "Bình thường nghe thị vệ nói, thời điểm tướng quân còn ở kinh thành thường xuyên tổ chức những trận đánh nhau nháo sự... Hôm nay gặp mặt quả nhiên thú vị! "
"Điều là chuyện hài tử nghịch phá, không đáng nhắt tới, vi thần mời các vị điện hạ chỉ điểm! " Tất Quyền Ngọc trong lòng cười lạnh, tốt lắm Võ Sách, ở bên người Thái tử còn muốn hủy thanh danh của ta, bất quá nghĩ, Võ Sách đúng là người như vậy.
Ba vị hoàng tử cùng Tất Quyền Ngọc đi đến tiền đình, tiểu thái giám vội vàng dọn dẹp chỗ ngồi cho ba vị điện hạ, thấy hôm nay trời lãnh liền cấp áo choàng cho ba vị hoàng tử.
Tất Quyền Ngọc lấy Viêm Phượng thương trên lưng xuống, hành lễ với ba vị hoàng tử, sau đó gầm nhẹ một tiếng, trường thương nhất khởi, một bộ thương pháp Tất gia liền được nàng hoa hoa lệ lệ xuất ra - nội công trong một năm qua cùng với bộ thương pháp mà sư phụ đã dày công thiết kế giúp nàng dung hợp với nội công, nay đã được nàng sử dụng một cách thuần thục. Tuy vẫn như cũ ở tầng thứ tư, chưa từng đột phá, nhưng khi sử dụng đã không thể so sánh với trước kia.
Nay nội lực có thể tùy tâm sở dục mà phát ra cũng như thu lại, sớm không phải là nội lực lúc trước nên không thể sử dụng thương pháp Tất gia theo trình tự. Nay xuất ra thương pháp cũng là ở một độ cao khác.
Bộ thương pháp này so với bộ thương pháp sư phụ sở thụ đương nhiên kém xa, nhưng cũng đủ uy vũ sinh phong, dư dả để hồ lộng ba cái tiểu hài tử này. Biểu diễn đến hoa lệ phiêu dật, giành được những tràng vỗ tay của ba vị điện hạ.
Đợi khi thu thương, ba vị hoàng tử liền lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, Tất Quyền Ngọc mỉm cười xoay người, quỳ gối: "Tham kiến Hoàng thượng!"
Ba vị hoàng tử lúc này mới phát hiện Hoàng thượng đã đến đây từ khi nào, vội vàng hành lễ. Thái tử nói: "Phụ hoàng người xem võ công của Tất tướng quân rất lợi hại a! Cao hơn Võ thị vệ rất nhiều đâu!"
Hoàng thượng ngồi xuống, kêu Tất Quyền Ngọc đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Quyền Ngọc a, võ công của ngươi, quả thật là trò giỏi hơn thầy..."
Tất Quyền Ngọc khoang tay nói: "Nói ra thật xấu hổ, tổ tiên sở thụ, Quyền Ngọc cũng không tinh thông lắm, trên đường đi Ngọc Long thành, gặp được một vị cao nhân nói là từng được tổ tiên giúp đỡ, nay đến để trả ơn, liền truyền dạy cho thần nội công tâm pháp..."
"Thì ra là thế!" Hoàng đế cười nói, trong lòng âm thầm đánh vô số dấu chấm hỏi, Tất Quyền Ngọc nói lời này đến mức khẩn thiết, rốt cuộc là thật hay là giả? Nếu là giả, vậy tại sao lúc trước lại che giấu, bây giờ thể hiện ra đâu?
"Phụ hoàng, người cho Tất tướng quân đến thái tử cung đi, võ công của tướng quân rất lợi hại a!" Thái tử Phượng Bác thân thủ kéo ống tay áo Hoàng thượng, loạng choạng - hài tử tám tuổi, rốt cuộc vẫn là hài tử!
"Đúng vậy! Phụ hoàng, nhi thần cùng Hiền phi nương nương thảo luận binh pháp, khi nói đến trận chiến ở Tây Phượng Quan, Hiền phi nương nương đối với Tất tướng quân khen ngợi có thừa!" Phượng Tường vội vàng hát đệm.
Tất Quyền Ngọc nhịn không được liếc nhìn Phượng Tường một cái! Hài tử này thật ra rất thông minh, biết thân cận cùng Hiền phi sẽ được Tôn Yến thưởng thức. Tiếc là, chỉ sợ Tôn Yến sẽ không nhúng tay vào chuyện hậu cung, huống chi việc phế lập Thái tử lại là đại sự.
Phượng Chú bên cạnh liên tục gật đầu: "Tiên sinh cũng nói như vậy!"
Hoàng đế cười cười, nguyên bản uy nghiêm biến thành ôn nhu, trong miệng lại nghiêm giọng nói: "Hồ nháo! Tất tướng quân phụng hoàng mệnh đi Dũng Sĩ quân đoàn, chống cự Viêm Sa, truyền thụ quân uy ta. Hoàng mệnh ban ra há có thể là trò đùa!" Đùa sao, nay còn không biết Tất gia rốt cuộc có tâm tư gì, làm sao có thể yên tâm phái đến Thái tử cung. Tuy Tất gia là nhất đại thế lực nhưng đế vương làm việc há có thể qua loa?
Tất Quyền Ngọc vội vàng quỳ xuống: "Vi thần tuổi còn nhỏ, cần phải tôi luyện thêm, mong ba bị điện hạ có thể để vi thần ra tiền tuyến vì đế quốc trấn thủ biên cương!"
Thái tử còn đang muốn cầu xin, Hoàng thượng phất phất tay, cự tuyệt.
Đợi Hoàng thượng rời khỏi, Tất Quyền Ngọc cùng các vị hoàng tử tán gẫu chuyện phong nguyệt ở biên quan. Đến khi trời tối, các vị điện hạ mới luyến tiếc để nàng xuất cung.
Trở về Tất gia, đợi đến tối lại lén đến Tôn phủ.
Cẩm Hà đã nằm ở trên giường chờ nàng, Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng đóng cửa, cởi ngoại sam, xốc chăn chui vào mới phát hiện, Cẩm Hà hôm nay đều cởi sạch.
Bạn đang đọc bộ truyện Phượng Linh Kỷ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phượng Linh Kỷ, truyện Phượng Linh Kỷ , đọc truyện Phượng Linh Kỷ full , Phượng Linh Kỷ full , Phượng Linh Kỷ chương mới