Hạ Như Sương nâng mắt chăm chú nhìn nàng, hàng mi rung lên, hai hàng nước mắt lăn dài.
Lộ Ánh Tịch cũng đoán được mấy phần nguyên do, thở dài một hơi, đỡ nàng ta ngồi lên ghế mềm, dịu dàng cất tiếng: “Muội muội, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không sao đâu.”
Đôi mắt Hạ Như Sương mông lung đẫm lệ, nức nở nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, Hoàng thượng muốn trục xuất Như Sương ra khỏi cung.”
Lộ Ánh Tịch thầm nghĩ, Hoàng đế quá vô tình, nhưng vẫn nghi ngờ vặn hỏi: “Bổn cung cũng có nghe nói, Hạ lão tướng quân cáo lão từ quan, nhưng chuyện này không liên quan đến muội muội. Vì sao Hoàng thượng lại quyết định như vậy?” Hạ lão tướng quân vốn bị dân gian đàm tiếu và Hoàng đế âm thầm gây áp lực, như vậy chỉ có thể tự mình cáo lão hồi hương. Nhưng đại công tử Hạ gia vẫn làm quan thượng thư, không bị ảnh hưởng gì cả, nàng còn tưởng rằng Hoàng đế sẽ không chèn ép Hạ gia ngay, nào ngờ hắn không chút lưu tình với Hạ Như Sương.
“Như Sương nghe nói ……” Nàng ta đưa tay áo lên lau nước mắt, hít sâu, rồi đứng lên, ánh mắt nàng ta sắc bén pha lẫn oán hận, “Hàn Thục phi nói bóng nói gió bên tai Hoàng thượng, chỉ trích Như Sương cưng chiều đệ đệ quá mức, thường xuyên lén lút mang đồ trong cung đi giúp đỡ đệ ấy, khiến đệ ấy trở nên kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng.”
“Hàn Thục phi?” Lộ Ánh Tịch hơi kinh ngạc. Một nữ tử thanh cao như hoa mai mùa đông mà cũng đâm thọc sau lưng người khác? Xem ra Hàn Thục phi và Hạ Như Sương đã ngầm có xích mích từ trước.
“Hiện tại, Hoàng thượng sủng ái nhất là tỷ tỷ và Hàn Thục phi. Như Sương cũng biết tỷ tỷ không phải người hẹp hòi, nhưng Hàn Thục phi lại không phải người người khoan dung như tỷ tỷ. Nàng ta có thể đối phó với Như Sương, ngày sau cũng có thể đối phó với tỷ tỷ.” Hạ Như Sương không e dè nói thẳng, khóe mắt ngập nước, nhưng đôi mắt lại tràn ngập oán hận.
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, nói: “Như vậy muội muội hy vọng Bổn cung làm gì?”
“Hoàng thượng muốn Như Sương chuyển tới Hành cung tu tâm dưỡng tính.” Hạ Như Sương chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh, nhưng bàn tay lại vô thức nắm chặt vạt áo, hơi dừng một chút, mới thấp giọng nói tiếp, “Như vậy thì khác gì đày vào lãnh cung?”
Nghe đến đây, Lộ Ánh Tịch đã hiểu hoàn toàn mọi chuyện. Không phải Hoàng đế bạc tình, mà trái lại hắn vì niệm tình xưa, nên mới đưa Hạ Như Sương rời khỏi. Như vậy tương lai Hạ gia có xảy ra sóng gió, cũng không dính líu tới Hạ Như Sương. Đáng tiếc Hạ Như Sương không hiểu, hoặc là nàng ta hiểu, nhưng lại không cam lòng.
Hạ Như Sương từ từ buông thỏng tay, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng ta long lanh, gằn lời, “Hoàng hậu tỷ tỷ, cầu xin người ở trước mặt Hoàng thượngnói vài lời hay giúp Như Sương. Muội muội nhất định sẽ báo đáp ân tình này của người.”
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, đôi mắt trong vắt sáng ngời, nàng im lặng không đáp lời. Nàng biết Hạ Như Sương có ẩn ý khác, nàng ta nguyện ý trung thành với nàng. Ở chốn hậu cung, lung lạc lòng người, cùng nhau lập thành thế lực rất quan trọng. Nhưng điều nàng muốn không phải là những thứ này.
Yên lặng giây lát, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng an bài muội muội khi nào lên đường?”
“Nửa tháng nữa.” Thần sắc Hạ Như Sương buồn bã, như cho rằng Hoàng đế quá mức vô tình, nàng ta lại rưng rưng nước mắt.
“Ngươi về trước đi, ba ngày nữa Bổn cung sẽ cho ngươi đáp án.” Lộ Ánh Tịch trấn an, vỗ nhẹ tay nàng ta.
“Tạ ơn Hoàng hậu tỷ tỷ!” Hạ Như Sương đứng lên, khom người hành lễ , rồi cất bước rời đi.
Nhìn thấy nàng ta gầy đi rất nhiều, Lộ Ánh Tịch không khỏi thở dài. Trong cung, nữ tử nào cũng là người đáng thương, Hoàng đế chỉ cần nói một câu, liền có thể định đoạt số mệnh cả đời của các nàng. Cũng vì bất lực trước điều này, mà các nàng mới nảy sinh tâm địa độc ác, không chừa thủ đoạn nào để giành lấy tình yêu của Hoàng đế, dù chỉ là một chút. Thật ra nàng cũng thấy hiếu kì, người có nội tâm sâu sắc như Hoàng đế, đã từng thật lòng yêu một người nào đó hay chưa?
Lộ Ánh Tịch chậm rãi bước khỏi tẩm cung. Dưới bầu trời đầy sao, nàng thoải mái đi dạo trong sân. Chiếc xích đu nằm ngay góc khẽ đung đưa theo gió, như mang đến hơi thở của tự do nhàn hạ, làm người khác say mê.
Nàng tiến lại gần, vừa mới ngồi lên xích đu, nghiêng đầu, liền thấy trước mắt mình là một gương mặt tuấn tú.
Người đó cau mày, ánh mắt lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng…rõ ràng là Mộ Dung Thần Duệ.
“Để Trẫm đẩy xích đu cho nàng.” Hoàng đế cong môi cười tao nhã dịu dàng, sự dịu dàng như khắc rõ thêm đường nét trên khuôn mặt hắn.
Lộ Ánh Tịch khẽ cười, rồi ngồi vững vàng. Hoàng đế đi tới phía sau nàng, đẩy xích đu, lại tiếp tục châm biếm, “Nếu xích đu này đung đưa đủ cao, phải chăng sẽ đẩy nàng ra khỏi bức tường cấm cung?”
Lộ Ánh Tịch khép hờ mắt, cảm nhận làn gió ấm áp đang hiu hiu lướt qua, cười đáp: “Nếu tâm tự do, thì ở đâu cũng vậy.”
“Nhưng tâm Hoàng hậu có tự do không?” Hoàng đế nói, như rất có hứng thú.
Lộ Ánh Tịch thoáng kích động, nhảy từ trên xích đu xuống, động tác của nàng nhẹ nhàng linh hoạt, xoay người nhìn hắn cười nói: “Hoàng thượng để tâm sao?”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế bỗng tối sầm, thoáng vụt qua một tia phức tạp.
Lộ Ánh Tịch lẳng lặng ngắm nhìn hắn, lòng nàng đột nhiên hoảng sợ. Hắn đi rồi mà còn quay lại, chắc chắn là có nguyên nhân khác. Tuy nàng có ý định dò hỏi, nhưng nếu hắn thật sự biểu lộ chuyện xưa trong lòng, nàng có thể tiếp nhận nổi hay không?
Hết chương 20
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!