Cố Uyên gọi tên cô một cách cứng rắn, đáy lòng buồn bực một cách khó hiểu, “Đừng gọi anh là đội trưởng Cố.
”
“Camera hành trình? Không thành vấn đề, dĩ nhiên có thể.
”
Đội trưởng Tống có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tháo camera hành trình xuống, đưa cho Phương Tranh.
Camera hành trình trên xe là kiểu thay thế gương chiếu hậu, lúc xe chạy, thì không khác gì một chiếc gương chiếu hậu thông thường.
Phương Tranh quan sát mấy lần, nhấn công tắc của máy camera hành trình.
Sau khi camera hành trính được khởi động, nhảy ra một giao diện thông minh, thời gian hiển thị phía trên ——
2019/07/13 16:12:55
Đây là ngày tháng hôm nay, còn có giờ phút tại thời điểm này.
Phương Tranh bật chức năng quay video, quay một đoạn video ngắn vài giây.
Lưu video, rồi cô lại mở cài đặt, tắt công tắc đồng bộ hóa GPS và mạng, sửa thời gian thành đêm mười ngày trước.
Thời gian hiển thị là ——
2019/07/03 22:37:08
Bật lại chức năng quay video, Phương Tranh lặng lẽ chĩa camera vào gương mặt nghiêm nghị của Cố Uyên: “Đội trưởng Cố, có thể nhìn về bên này một chút không?”
Cố Uyên vô thức quay đầu lại, khoảnh khắc đó, đã được camera hành trình ghi lại rõ ràng.
Phương Tranh bật cười: “Đội trưởng Cố, cám ơn sự hợp tác của anh.
”
“…”
Mặt Cố Uyên không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, rồi lại nhàn nhạt liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Phương Tranh nhấp vào giao diện lưu trữ video, mở video đầu tiên ra: “Đây là hai đoạn video tôi vừa mới quay, hai người xem có gì khác nhau không?”
Sau khi phát xong, lại nhấp vào cái tiếp theo.
Đội trưởng Tống nhận camera hành trình, cẩn thận so sánh hai đoạn video.
Như là phát hiện ra điều gì đó, anh ta đột ngột ngồi thẳng dậy.
“Thời gian ngày hôm nay…”
Thời gian hiển thị trong video đầu tiên là bình thường, nhưng tới video thứ hai, ngày tháng hiển thị ở góc phía trên bên phải của màn hình đã biến thành ngày 3 tháng 7.
Thời gian quay video này rõ ràng là muộn hơn, hơn nữa hôm nay ——
Đội trưởng Tống ngạc nhiên: “Hôm nay không phải là ngày 13 tháng 7 sao?”
Phương Tranh gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ngắt kết nối đồng bộ GPS và đồng bộ mạng, thì camera hành trình có thể sửa thời gian.
”
Đội trưởng Tống trầm ngâm một lút: “Luật sư Phương, cô nghi ngờ đoạn video camera giám sát có vấn đề sao?”
“Không chắc chắn.
”
Phương Tranh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi chỉ đưa ra một ví dụ cho anh, sau khi người thân bị giết hại, hầu hết người bình thường đều hy vọng có thể mau chóng phá được vụ án, nhưng biểu hiện của cha An An, giống như là không hề để ý đến việc có thể phá án hay không.
Vấn đề có lẽ không phải là video camera giám sát, mà là bản thân anh ta.
”
“Tôi hiểu rồi.
” Đội trưởng Tống vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, “Tôi sẽ yêu cầu bộ phận kỹ thuật kiểm tra kỹ video camera giám sát, cử người khác theo dõi cha ruột của An An.
”
***
Gọi điện thoại bên ngoài xe xong, đội trưởng Tống quay trở lại xe.
Sau khi xe khởi động, đội trưởng Tống lại mở nhạc.
“Sự phối hợp của luật sư Phương và đội trưởng Cố vừa nãy thật đúng là ăn ý.
” Anh ta nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Luật sư Phương có suy nghĩ đến việc gia nhập đội đàm phán, cùng nhau sóng vai tác chiến không?”
Phương Tranh ngẩn ra, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm: “Không có rồi, tôi sợ cản trở đội trưởng Cố.
”
“Sao vậy được?” Đội trưởng Tống nói, khóe mắt liếc về phía Cố Uyên, “Đội trưởng Cố, cậu cảm thấy lấy tiêu chuẩn của luật sư Phương, thì có đủ để tham gia đội đàm phán của các cậu không?”
Cố Uyên hời hợt nói: “Đội đàm phán không phải người nào cũng nhận.
”
Phương Tranh cũng nói: “Cảm ơn ý tốt của đội trưởng Tống, tạm thời tôi cũng không có ý định thay đổi công việc, làm luật sư cũng khá tốt, đây là…” Cô dừng một chút, chuyển ý có chút không được tự nhiên, “Là mơ ước cho tới nay của tôi.
”
Cố Uyên ở hàng ghế trước khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra.
Đội trưởng Tống thấy bầu không khí không ổn, liền vội vàng nói sang chuyện khác.
Lại trò chuyện một hồi, đội trưởng Tống nói: “Luật sư Phương, hôm nay đã vất vả cô đi chuyến này với chúng tôi rồi.
Tiếp theo cô muốn đi đâu, tôi đưa cô về trước.
”
Phương Tranh mỉm cười: “Những lời này nên để tôi nói mới đúng, đội trưởng Tống, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh và đội trưởng Cố đi ăn tối.
”
Đội trưởng Tống vội vàng nói: “Luật sư Phương khách sáo rồi, đây là chức trách của chúng tôi, làm sao có thể để cho cô tốn kém chứ.
”
“Lần trước đội trưởng Cố cứu tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh ấy.
” Phương Tranh tiến lên trước, giữ phía sau ghế ngồi bên cạnh ghế lái, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, “Đội trưởng Cố, anh cảm thấy như thế nào?”
Cố Uyên nghiêng đầu nhìn Phương Tranh một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cặp mắt dường như trở nên u ám hơn.
Anh hờ hững thốt ra mấy chữ: “Tùy em.
”
Đây coi như là đã đồng ý.
Đội trưởng Tống cười híp mắt: “Nếu đội trưởng Cố đã đồng ý, vậy tôi từ chối thì sẽ bất kính.
”
***
Cuối cùng, ba người đến một nhà hàng Quảng Đông do đội trưởng Tống giới thiệu.
Bạn đang đọc bộ truyện Phương Trình Ngủ Say tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phương Trình Ngủ Say, truyện Phương Trình Ngủ Say , đọc truyện Phương Trình Ngủ Say full , Phương Trình Ngủ Say full , Phương Trình Ngủ Say chương mới