Tự thú?
Bước chân của Cố Uyên chậm lại.
Anh nghi hoặc: “Đội trưởng Tống, vụ án có thể phá, chuyện này không phải là một chuyện tốt sao?”
“Không, vấn đề rất lớn.”
Đội trưởng Tống nói với giọng nghiêm túc: “Chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận đoạn video giám sát, phát hiện thời gian quay không có vấn đề.
Nhưng lúc này, anh ta lại đến cửa tự thú.
Hơn nữa họ Triệu kia khẳng định, vụ án này chính là anh ta làm.”
“Anh ta chắc chắn biết được gì đó, hơn nữa còn không nói sự thật với chúng ta.
Phiền phức hơn chính là, anh ta còn tìm tới một phóng viên.” Đội trưởng Tống ở đầu đây bên kia dường như đã uống một ngụm nước, rồi mới tiếp tục nói, “Về chi tiết cụ thể, vài ba lời qua điện thoại cũng không thể nói rõ ràng được.
Chờ cậu trở lại Cục, tôi sẽ nói chi tiết cho cậu, tiếp theo có thể còn phải nhờ cậu hỗ trợ thẩm vấn.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Bên phía luật sư Phương, hãy nói một tiếng xin lỗi với cô ấy giúp tôi, vất vả cô ấy đi một chuyến rồi.
Nếu có thể, thì cậu đưa cô ấy về trước đi.”
“Được.”
Cố Uyên cúp điện thoại, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Cha ruột của An An, rốt cuộc đang che giấu điều gì?
Phương Tranh nhìn ra sắc mặt không đúng của Cố Uyên.
Đợi cuộc gọi kết thúc, cô mới mở miệng nói: “Sao vậy?”
Vẻ mặt của Cố Uyên rất phức tạp, im lặng mấy giây, rồi mới nói, “Cha ruột của An An đã tự thú.”
“Cái gì? Tự thú?” Phương Tranh cũng rất kinh ngạc, “Anh ta chính là hung thủ sao?”
Cố Uyên khẽ lắc đầu một cái: “Vụ án vẫn còn trong giai đoạn điều tra phá án, chi tiết không tiện nói cho em.
Nhưng…”
Anh không nói gì, nhưng Phương Tranh đã nhận được câu trả lời từ khuôn mặt của anh.
“Đi thôi, trở về xe trước.”
Hai người trầm mặc đi tới ga ra lấy xe, không khí nhất thời có chút nặng nề.
Sau khi lên xe, Cố Uyên không nổ máy ngay.
Chờ Phương Tranh đóng cửa xe, anh mới nhàn nhạt mở miệng.
“Đội trưởng Tống kêu anh nói một tiếng cảm ơn với em, tiếp theo, chuyện này, em không cần để ý đến nữa.”
Anh dường như đã khôi phục trở về thái độ lãnh đạm ban đầu, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Em yên tâm xử lý án kiện trợ giúp pháp lý của Tiểu An An là được.”
Phương Tranh giương mắt nhìn về phía anh, hơi nhướng mày: “Ý của đội trưởng Cố đây là muốn vạch rõ ranh giới với em sao?”
Cố Uyên tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt lãnh đạm: “Nếu chuyện không liên quan đến em, thì đừng nên dính vào.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu chuyện này đã không liên quan đến em, vậy bình thường không có việc gì, thì chúng ta cũng không cần liên lạc.”
Động tác của Cố Uyên ngừng một lúc, sau đó quay lại nhìn cô.
“Phương Tranh.” Anh gọi tên cô, cười như không cười, “Nếu không muốn liên lạc với anh, thì tại sao lại bấm like trên vòng bạn bè của anh?”
Phương Tranh đưa tay kéo dây an toàn, mặt không đổi sắc: “Đó là trượt tay.”
Giống như nghe thấy chuyện hài của ông trời, Cố Uyên khẽ cười một tiếng.
“Ồ? Trượt tay còn biết gửi ‘Ngủ ngon’ à? Hay là nói, tự cái điện thoại gửi.”
Phương Tranh tiến tới tiếp đón ánh mắt của anh: “Bảo em nói được là làm được, không phải anh nói sao?”
Cố Uyên giễu cợt cười ra tiếng: “Dùng xong thì vứt bỏ, quả nhiên là phong cách của em.”
Phương Tranh vô cùng vô tội: “Em dùng xong thì vứt bỏ khi nào?”
Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
“Anh đang chỉ, chuyện hôm nay giả làm bạn trai của em.”
“Đây không phải là để hoàn thành nhiệm vụ của các anh sao?”
“Để hoàn thành nhiệm vụ có rất nhiều cách, em lại sử dụng cách này, hủy hoại sự trong sạch của anh, làm cho danh tiếng của anh bị tổn hại, cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Cố Uyên cười giễu cợt, “Luật sư Phương, hậu quả xâm phạm quyền danh dự của người khác, em hẳn biết chứ?”
Dĩ nhiên biết.
Điều một trăm hai mươi 《Quy tắc chung của Luật Dân sự》 quy định, nếu quyền danh dự của công dân bị xâm phạm, thì có quyền yêu cầu chấm dứt hành vi xâm phạm, khôi phục danh dự, xóa bỏ ảnh hưởng, nói xin lỗi, cũng có thể yêu cầu bồi thường thiệt hại.
Nhưng mà, điều này có liên quan gì đến cô?
Phương Tranh không phản bác lại, mà là hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
“Em cảm thấy…” Vừa nói, Cố Uyên vừa nghiêng người về phía cô, giọng nói rất trầm thấp, hơi khàn khàn, “Anh muốn gì?”
Đôi mắt đen láy của anh, ở trong mắt cô, trở nên vô cùng sáng ngời.
Trong vực thẳm tăm tối không thấy đáy đó, có một số cảm xúc lắng xuống.
“Làm sao em biết ——”
Anh trực tiếp cúi đầu, niêm phong bằng một nụ hôn.
Đột ngột, mạnh mẽ và nhiệt tình như vậy.
Phương Tranh khẽ mở mắt ra.
Tay cô bất giác buông lỏng, dây an toàn tụt khỏi tay, trở lại vị trí ban đầu.
Trong phút chốc, mọi thứ đều im bặt, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất.
Không biết qua bao lâu, anh mới buông cô ra.
“Thu về chút lãi.” Cố Uyên nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phương Tranh:???
Cô kéo suy nghĩ đang bay xa về, liếc nhìn anh: “Đội trưởng Cố, anh trở nên ấu trĩ như thế từ khi nào vậy?”
Cố Uyên không trả lời.
Phương Tranh bĩu môi, lại kéo dây an toàn xuống, thắt lại: “Dựa theo logic của anh, thì em cũng rất chịu thiệt.”
Cố Uyên nhìn thẳng, đạp ga, lái xe ra khỏi nhà hầm để xe.
Nửa giờ sau, xe chạy đến phía trước tiểu khu Phương Tranh đang sống.
Phương Tranh xuống xe, lúc đóng cửa xe, còn cố ý quay đầu lại, nói với người đang ngồi trên ghế lái: “Tạm biệt, em nhất định sẽ nói được là làm được.”
Cô cắn răng, nói từng chữ một, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Cố Uyên: “Ồ.”
Sắc mặt của anh vẫn như cũ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô.
Phương Tranh cũng không để ý anh, đóng sầm cửa xe, xoay người rời đi.
Ở nơi anh không nhìn thấy, khóe miệng cô nhếch lên.
Cô từ trước đến nay là người nói được là làm được, không có việc đương nhiên sẽ không liên lạc với anh.
—— Mới là lạ.
***
Phương Tranh vừa mới mở cửa nhà ra, thì đã nhìn thấy Kiều Tiêu Xuyên vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cô ấy dường như vừa mới ngủ dậy, mặc một bộ đồ tùy ý, đầu tóc hơi rối bù, thậm chí còn không kịp thay dép, đã muốn lao ra khỏi cửa.
“Xuyên Xuyên, giày.” Phương Tranh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Bước chân của Kiều Tiêu Xuyên dừng lại, phải một lúc sau mới phản ứng được.
Cô ấy chạy nhanh trở lại, đá chân hai cái, ném dép sang một bên.
Phương Tranh có chút khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gấp như vậy?”
“Còn không phải do Tô Mịch đó à, âm thầm tung ra tin tức lớn, mình vốn đang hẹn hò với nam thần trong mộng của mình, ai ngờ lãnh đạo gọi một cú điện thoại đánh thức mình, bảo mình trở về đài tăng ca.” Kiều Tiêu Xuyên vịn tủ giày cúi người xỏ giày, khó chịu nói: “Hôm nay vốn là đến lượt mình nghỉ, ngày nghỉ đẹp tốt đẹp cứ như vậy mà biến mất.”
Cô ấy lại thở dài, lo lắng nói: “Không nói nữa, mình trở lại đài xem có chuyện gì trước.”
Phương Tranh gật đầu một cái: “Được, đi đường cẩn thận đó.”
Kiều Tiêu Xuyên đáp lại một tiếng, rồi cầm lấy túi xách rời đi.
***
Buổi tối hôm đó, một bản tin giật gân đã được tung lên mạng.
《Kẻ tình nghi trong vụ thảm án diệt môn ngày 6 tháng 7 tự thú: Để đứa trẻ không chịu đựng nỗi đau nữa》
Ngày 6 tháng 7, một gia đình ở thành phố S gặp thảm án diệt môn, nạn nhân duy nhất còn sống sót là một cô bé bảy tuổi, nhưng hung thủ đến nay vẫn chưa bị bắt.
Chiều ngày 31 tháng 7, phóng viên đã phỏng vấn người thân của nạn nhân.
Phóng viên được biết, gia đình gặp thảm án diệt môn là một gia đình có con riêng, mà người bị giết là mẹ ruột và cha dượng của cô bé An An.
…
Lúc phóng viên đến nhà của cô bé An An, vẻ mặt của người cha ruột anh Triệu rất né tránh, như là vô cùng kháng cự phóng viên phỏng vấn, phóng viên liền nhận ra, trong này dường như có ẩn tình khác.
Thân là cha của An An, thì tại sao anh ta không muốn mau chóng đưa hung thủ ra trước công lý?
Sau khi liên tục bị phóng viên truy hỏi và thuyết phục, cuối cùng anh Triệu cũng bị đánh động, nói ra chân tướng và ẩn tình của sự việc…
Hóa ra, vợ trước của anh ta ly hôn chưa được bao lâu thì nhanh chóng tái hôn, An An đi theo sống với vợ trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Phương Trình Ngủ Say tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phương Trình Ngủ Say, truyện Phương Trình Ngủ Say , đọc truyện Phương Trình Ngủ Say full , Phương Trình Ngủ Say full , Phương Trình Ngủ Say chương mới