"Không có a, ta sao lại ghen?" Ta trả lời, cố ý ngiêng đầu nhìn hướng bên ngoài cửa sổ xe.
"Bởi vì học muội cũng muốn tìm ta giúp nàng chuẩn bị thi TOEFL a." Lão sư nói.
"A, vậy tốt a." Ta cố ý nói.
"Chậc chậc, thật chua." Lão sư thực sự rất xấu xa.
"Nào có?" Ta vẫn là nhìn ngoài cửa sổ.
"Được rồi, không nên ghen tị. Nàng với ngươi không giống nhau." Giọng nói lão sư biến thành nghiêm túc.
"Vì sao? Lại bởi vì ta là sinh viên rất đặc biệt?" Ta quay đầu trở về nhìn nàng.
"Ân. Ngươi là sinh viên rất đặc biệt." Nàng lại nói một lần nữa.
Ta đã dần dần quen nghe đáp án như vậy mà không lại đi hỏi vì sao.
Ta tin tưởng nàng nói qua, có một ngày ta sẽ biết.
"Hơn nữa yên tâm, nàng muốn tới tìm ta đều phải hẹn trước. Chỉ có ngươi mới có thể tùy lúc gọi điện thoại tùy lúc tới. Như vậy có được không?" Nàng mang theo ngữ khí dỗ dành nói với ta.
"A, được rồi." Đến lượt ta không biết làm sao.
"Tiểu quỷ." Nàng cười, lại xoa rối loạn tóc của ta.
"Không cần mỗi lần đều đem tóc của ta làm rối tung." Ta oán giận.
"Không có biện pháp." Nàng nhún vai.
"Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu a?" Ta hỏi.
"Sắp đến rồi. Hơn nữa ngươi cũng đã đến qua." Ngữ khí của nàng mang theo bất đắc dĩ.
"A... Ta là mù đường." Ta oán giận.
"A, được rồi, sắp đến rồi." Nàng nói.
Khi xe dừng lại thì, ta ngây người.
"Ngươi làm sao biết..." Ta nhìn chỗ nàng đậu xe nói.
"Ta còn không biết ngươi sao? Biết chuyện quan trọng như thế, sẽ muốn nói với mẹ đi?" Lão sư đem xe dừng ở khuôn viên vào mộ của mẹ.
"Cảm ơn." Ta cảm động đến chẳng biết nên nói cái gì.
"Cái này làm ngươi cảm động như vậy a? Vậy tiếp theo ngươi không phải là muốn khóc sao?" Nàng vừa nói vừa đem ghế kéo về phía trước, từ phía sau lấy ra một túi cây cát cánh.
"Ngươi cư nhiên còn nhớ..." Ta không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ những lời khi đó ta nói.
"Này rất khó sao? Ta trí nhớ tốt." Lão sư cười, đưa hai cái túi cho ta, ta đưa tay tiếp nhận.
"Ngươi mua lúc nào vậy?" Ta hỏi.
"Mấy ngày trước đặt trước ở cửa hàng bán hoa, nghĩ ngươi cũng sắp có kết quả rồi, chờ biết kết quả của ngươi, thì mang ngươi đi. Đúng lúc hôm nay lấy được." Nàng vừa nói vừa lấy ra giầy đế bệt để trong xe.
"Ngươi luôn mang giày cao gót." Ta nhìn trong nháy mắt thiếu đi ít nhất 5 cm, chiều cao của nàng cũng sấp sỉ ta.
"Cao một chút tương đối có uy nghiêm, ngươi nói có đúng không?" Nàng trừng mắt nhìn.
Chúng ta mang theo hoa, sóng vai đi tới.
"Vạn nhất ta thi kết quả rất tệ thì sao?" Đi tới, ta hỏi nàng.
"Sẽ không, ta đối với ngươi rất tự tin. Hơn nữa, dù cho kết quả kém thì sao? Coi như tới tố khổ với mẹ a." Vừa nói vừa mang theo nụ cười mê chết người kia.
"Cũng đúng." Ta gật đầu.
Không lâu sau, chúng ta tới trước mộ của mẹ.
Ta lẳng lặng nhìn ảnh chụp trên bia mộ của mẹ, lẳng lặng nhớ tới dáng tươi cười kia.
Lão sư đứng ở bên cạnh ta, rất chu đáo mà cùng ta an tĩnh.
"Mẹ, con thực sự muốn xuất ngoại, hơn nữa TOEFL thi kết quả rất tốt, con nghĩ mẹ đều biết?" Một lúc lâu, ta mở miệng.
Lão sư để tay trên vai ta.
"Mẹ có tốt không? Con rất nhớ mẹ, Tiểu Kiệt nhất định cũng rất nhớ mẹ. Hắn gần đây rất cố gắng! Mẹ hẳn là có nhìn thấy." Ta nói một hồi, nghẹn ngào lên.
"Mẹ, chúng con đều tốt, mẹ thực sự có thể yên tâm, hơn nữa, lão sư cũng rất quan tâm con." Ta cầm bàn tay lão sư đang khoát trên vai ta.
"A di ngươi yên tâm, ta sẽ làm hết khả năng chiếu cố hai người bọn họ." Lão sư mang theo cười nói.