Edit: Bàn
Vì vấn đề làm lạnh của điều hoà, Khúc Liệu Nguyên còn nhân lúc nghỉ giữa tiết để chạy mấy chuyến đến phòng hậu cần, muốn mời nhân viên trường xem giúp là có chuyện gì.
Vì trong thời gian học thêm, một hai nhân viên trường được sắp xếp trực ban cũng làm việc bữa đực bữa cái, đi mấy lần đều không có người.
Điều hoà lớp 10 ban xã hội đối diện cũng có vấn đề.
Lớp trưởng lớp bọn họ ban đầu nghe nói Khúc Liệu Nguyên đi tìm nhân viên trường thì cũng đi với cậu đến phòng hậu cần tìm nhân viên.
Kết quả đi mấy lần mà không được, người ta ngại phơi nắng cũng ngại phiền, không đi nữa, dù sao điều hoà cũng không phải hoàn toàn không thổi được gió lạnh.
Chỉ còn lại Khúc Liệu Nguyên tiếp tục kiên nhẫn, vừa hết tiết là tới phòng hậu cần tìm người.
"Có ai không?" Tống Dã nhìn cậu đầu đầy mồ hôi chạy về, đưa cốc nước cho cậu, đã đổi thành nước ấm.
"Không có." Khúc Liệu Nguyên uống nước xong, thất vọng nói, "Cho dù là đi trực cũng không thể ngày nào cũng vắng mặt đúng không? Trường học đâu phải không trả tiền trực ban cho bọn họ, đúng là bực mình."
Cậu vén áo phông đồng phục lên, định lau mồ hôi trên mặt thì nhớ lại lúc nào Tống Dã giặt đồng phục cũng chê cậu làm đồng phục bẩn quá, lại bỏ xuống, lấy khăn giấy trong ngăn bàn của Tống Dã ra lau lau.
Tống Dã nói: "Hay cậu bảo lão Thôi đi hỏi thử xem? Bọn họ đều là đồng nghiệp mà, phải rất quen nhau chứ."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ nói với ổng rồi, nhưng ổng nói ông với mấy nhân viên trường đều không quen, cũng không có phương thức liên lạc của người ta, bảo tớ tự đi tìm."
Tống Dã hiểu rồi, trời mùa hè 38.9 độ, bảo người ta đến làm việc rõ ràng là đang gây khó dễ cho nhân viên trường, lão Thôi không muốn gánh chuyện phiền toái này.
Lại một lần nghỉ giữa giờ, Khúc Liệu Nguyên không đến phòng hậu cần, tiết trước có một số ghi chép tóm tắt không viết rõ ràng nên mượn ghi chép môn Hoá của Tống Dã để xem và bổ sung, Tống Dã đưa vở cho cậu, mình thì đến văn phòng của lão Thôi.
Trong lúc học thêm, nhà trường chấm công nhân viên trường không nghiêm, trong thời khoá biểu buổi chiều không có lớp Toán, Tống Dã đoán chừng là lão Thôi tám phần mười không đi làm.
Đến văn phòng nhìn một cái, trong văn phòng môn Toán chỉ có một giáo viên trẻ đang soạn bài ghi giáo án -- những giáo viên Toán còn lại không tới đều là lão làng đã dạy mấy khoá tốt nghiệp, chỉ có người này là lần đầu tiên dạy lớp tốt nghiệp.
Giáo viên kia đương nhiên cũng biết Tống Dã, còn cười chào hắn.
Tống Dã đến bên cạnh bàn lão Thôi, liếc nhìn một vòng, trên mặt bàn không có thứ hắn muốn tìm, cũng không tiện mở ngăn kéo ra tìm, liền hỏi giáo viên kia: "Thầy Tôn, chỗ thầy có danh bạ nhân viên của trường mình không ạ?"
Thầy Tôn có ấn tượng tốt với hắn, nhiệt tình nói: "Có đó, thầy tìm cho em.
Em tìm cái này làm gì?"
Tống Dã vốn định quen miệng bịa ra lý do tìm một giáo viên bộ môn nào đó có việc, lời đến miệng lại đột nhiên ngừng lại, đổi thành lời nói thật: "Điều hoà lớp bọn em hỏng rồi, muốn tìm nhân viên trường xem giúp là có vấn đề gì ạ."
Hắn chép lại số điện thoại của hai nhân viên trường phụ trách, chào tạm biệt thầy Tôn, trở về phòng học, đưa số cho Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên mang tâm thái thử xem sao, dùng điện thoại của Tống Dã gọi cho nhân viên trường, kết nối được, đối phương đồng ý giúp bọn họ kiểm tra điều hoà trong thời gian hoạt động ngoại khoá.
Khúc Liệu Nguyên xác nhận thời gian đã hẹn hai lần rồi mới vui vẻ cảm ơn với đối phương, sau khi tắt máy thì ngạc nhiên nói với Tống Dã: "Cậu giỏi quá! Sao tớ không biết trường học có cả danh bạ?"
"Tớ thấy nhiều lần ở văn phòng rồi, các giáo viên chắc là mỗi người một quyển." Tống Dã thuyết giáo nói, "Ai bảo cậu cứ hấp ta hấp tấp, không cẩn thận tỉ mỉ chút nào, phải quan sát nhiều, động não nhiều, suy nghĩ nhiều..."
"Tớ biết rồi biết rồi," Khúc Liệu Nguyên bịt tai nói, "Sư phụ, chớ niệm kinh nữa."
Tống Dã giả vờ trở mặt, làm bộ muốn cù lét cậu, hai người lại hi hi ha ha đùa giỡn một hồi.
Bốn phía có mấy bạn học quăng ánh mắt hâm mộ đến chỗ hai người họ.
Cả lớp đều ôn tập một cách buồn tẻ, người có ý nghĩ nói đùa hoặc vui chơi càng ngày càng ít, giờ nghỉ giữa tiết trong lớp cũng tràn ngập bầu không khí ngột ngạt, mà đây mới chỉ là bắt đầu lớp 12.
Nhân viên trường vội đến gỡ đá trên dàn nóng điều hoà, đổ đầy Flo, rồi bật lại, hiệu quả làm mát tốt hơn nhiều.
Khúc Liệu Nguyên nói với nhân viên trường là điều hoà lớp 10 đối diện cũng có vấn đề, nhân viên trường đã đến rồi thì nhân tiện sang lớp 10, làm y như vậy với điều hoà bên kia, cũng tốt lên.
Lớp 10 có mấy học sinh biết là nhân viên trường do Khúc Liệu Nguyên tìm về, nhìn thấy cậu trong hành lang, nói với cậu: "May mà có cậu, cái điều hoà đó ngày nào cũng kêu ù ù ù làm người ta đau cả đầu, lại còn không lạnh nhanh, giờ thì ổn rồi, cuối cùng cũng vượt qua được mấy ngày học thêm này."
Mà lớp trưởng lớp 10 không biết xuất phát từ tâm lý gì, suốt thời gian học thêm, trong hành lang kín gặp nhau thường xuyên mà lại không chủ động nói chuyện với Khúc Liệu Nguyên câu nào, cho đến sau này vào học chính thức, có lẽ thời gian dài nên quên mất, mới chậm rãi trở lại bình thường.
Bỏng nắng của giáo viên tiếng Anh sau mấy ngày đã khỏi hẳn, không đeo kính râm và khẩu trang như ngày đầu tiên, cũng không mang loa phóng thanh nữa, đi giày cao gót cộc cộc cộc mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng học, còn chưa mở miệng, Khúc Liệu Nguyên đã mở đầu nói: "Cô! Cô còn đẹp hơn lúc trước nữa!"
Học sinh lớp 1, nhất là mấy nữ sinh hướng ngoại, cũng cùng trêu đùa với Khúc lớp trưởng, không biết làm sao lại chọc vào điểm nước mắt của cô giáo, cô giáo tiếng Anh trang điểm nhẹ bật khóc ngay tại chỗ, ngay cả mascara cũng không còn.
Việc này nhanh chóng truyền bậy truyền bạ đến tai lão Thôi, lão Thôi gọi Khúc Liệu Nguyên vào phòng làm việc, kín đáo dạy dỗ một trận, còn bảo cậu "lần sau không được thế này nữa."
Khúc Liệu Nguyên ngơ ngác bị quở mắng kiểu chỉ cây dâu mắng cây hoè một trận, rất không hiểu, trở về nói với Tống Dã, Tống Dã vừa nghe là biết có ý gì: Người khác hiểu lầm Khúc Liệu Nguyên "đùa giỡn" giáo viên tiếng Anh rồi?!
Cũng may sau đó giáo viên tiếng Anh đặc biệt đến tìm lão Thôi giải thích một chút, lão Thôi sau giờ học lại xin lỗi Khúc Liệu Nguyên, nhưng vẫn càu nhàu ngược lại cậu: "Không phải chuyện đó, sao em không giải thích rõ với thầy?"
Khúc Liệu Nguyên:...!Vì vốn em nghe không hiểu.
Tháng 7, tháng 8...!Thời gian học thêm một tháng trôi đi như dòng nước, chầm chậm nhưng lại không thể đuổi theo.
Trong thời gian này, ngày 8 tháng 8, thế vận hội Olympic Bắc Kinh khai mạc.
Bạn đang đọc bộ truyện Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi, truyện Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi , đọc truyện Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi full , Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi full , Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi chương mới