Tần Tê cảm thấy một đạo lãnh khí từ sau lưng truyền khắp toàn thân. Cơ thể nàng cũng dần dần giảm bớt được khó chịu kia. Trên trán nàng đều là mồ hôi, tuy vậy so với trước kia dễ chịu hơn rất nhiều.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi cư nhiên có thể trị Viêm độc trong cơ thể ta?"
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi là thần tiên do ông trời phái xuống cứu ta"
"Mỹ nhân tỷ tỷ..."
"Câm miệng!" Cố Ly cau mày, nha đầu này thấy nàng vận công áp chế Viêm độc rất nhẹ nhàng phải không? Lải nhải, không sợ nàng tẩu hỏa nhập ma hại chết hai người.
Tần Tê mếu máo, nghe nói mà ngậm miệng.
Lúc này, Nhạc Như Tâm mang theo Đại Mễ cùng Tiểu Mễ tiến vào cửa, còn chưa gõ cửa lại nghe thấy Tần Tê nói: "Các ngươi chớ vào đây, mỹ nhân tỷ tỷ còn đang cứu ta. Các ngươi tiến vào mỹ nhân tỷ tỷ sẽ phân tâm."
Nhạc Như Tâm nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, lập tức thả xuống. "Nhị vị cô nương nghe được, Ly nhi nhà ta vì cứu Phụng An quận chúa mới mang người đến nơi đây. Trưởng công chúa nếu là hỏi đến, nhị vị cô nương phải giúp chúng ta giải thích một chút."
"Nhạc lão bản không cần lo lắng. Giải thích với Trưởng công chúa còn không tới phiên chúng ta. Quận chúa sẽ giúp Nhạc lão bản giải thích." Đại Mễ, Tiểu Mễ lúc này có chút xấu hổ. Nghe ý tứ của Quận chúa chính là mỹ nhân tỷ tỷ có thể cứu mạng Quận chúa. Cố Ly cô nương không rời đi, đừng nói Quận chúa sẽ không bỏ qua nàng, thì Trưởng công chúa, Hoàng Thượng cũng sẽ không thả nàng đi.
Ước chừng nửa canh giờ, Cố Ly mới thu hồi bàn tay của mình. Giờ phút này nàng mệt mỏi đến mức không thể ngồi vững. Nhưng mà Tần Tê bởi vì Viêm độc trong cơ thể bị áp chế ngược lại cảm thấy vui vẻ. Nàng xoay người thấy Cố Ly gương mặt trắng bệt, vội vàng đứng dậy đỡ lấy nàng. "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Ta làm hại ngươi như vậy phải không? Kia... Vậy ngươi không cần cứu ta. Ta không sao, nhẫn nhịn liền qua. Thật sự." Tần Tê thấy Cố Ly suy yếu, đau lòng đắc sắp khóc đi ra.
Cố Ly thật sự không thể lý giải Quận chúa dở hơi này. Viêm độc trong người, làm sao có nhẫn nhịn liền qua chứ? Nếu không có Hàn Băng Chân Khí của mình, vị Quận chúa này ít nhất đêm nay là muốn tại viêm dương liệt diễm dày vò một đêm. "Đi mở cửa." Cố Ly muốn Tần Tê lập tức rời đi.
*viêm dương liệt diệt: bị Viêm độc thiêu đốt
"A!." Tần Tê thực nghe lời, lập tức đi mở ra cửa phòng. Ngoài cửa Đại Mễ, Tiểu Mễ thấy Tần Tê không có việc gì, tròng mắt đều muốn rơi xuống. Nhạc Như Tâm quan tâm Cố Ly, lập tức vào trong xem xét. Vừa thấy Cố Ly bộ dạng suy yếu, lo lắng nói: "Ly Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi nơi nào không thoải mái? Ta đi mời đại phu."
Cố Ly một tay giữ chặt nàng, cố sức nói: "Tâm di, ta không sao. Dưỡng thương một chút là tốt rồi. Ngươi tiễn Quận chúa rời đi trước."
Nhạc Như Tâm nhìn chằm chằm Cố Ly trong chốc lát, thế này mới gật đầu. Vừa mới xoay người, phát hiện Tần Tê liền đứng phía sau lưng mình suýt nữa thì đụng nhau. Hai người mỗi người thối lui một bước.
"Ta không đi!" Tần Tê mếu máo. "Mỹ nhân tỷ tỷ vì ta mới biến thành như vậy, ta muốn lưu lại chiếu cố mỹ nhân tỷ tỷ."
Nhạc Như Tâm không hiểu được vị Quận chúa này, khụ một tiếng nói: "Phụng An quận chúa, ngài là thân thể ngàn vàng. Sao có thể chiếu cố người khác? Ngài hồi phủ đi, nơi này có ta chiếu cố nàng là được."
"Không được. Không thấy mỹ nhân tỷ tỷ khôi phục, ta sẽ không đi." Tần Tê đi đến bên giường, muốn đỡ Cố Ly nằm xuống.
Cố Ly bắt lấy tay nàng, "Quận chúa, ta xin ngươi đi mau, cảm tạ ngươi."
Tần Tê rốt cục nhìn ra Cố Ly đối với của nàng lãnh đạm, đôi mắt đen láy đã ươn ướt, lại quật cường mà không khóc. Nàng hít hít mũi, "Thực xin lỗi, ta... Ta không nghĩ ngươi giúp ta liền bị như vậy. Còn có, cảm ơn ngươi đã cứu ta hai lần, ta sẽ không quên ân tình này. Ta gọi là Tần Tê. Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi gọi cái gì?"
Tiểu Quận chúa bộ dáng ủy khuất như vậy. Cố Ly cũng còn không hung hăng, nói. "Cố Ly."
Tần Tê gật đầu."Ly tỷ tỷ, ngươi đến nhà ta ở, được không? Mẹ ta mời Thái y chiếu cố ngươi thật tốt." Nàng nói thật cẩn thận, sợ lại làm Cố Ly chán ghét.
Cố Ly mạnh mẽ chống đỡ nói những lời này, lúc này thật sự cũng không muốn nói thêm. Nhạc Như Tâm nhìn ra Cố Ly mỏi mệt, tiến lên nói: "Phụng An quận chúa, Ly Nhi có ta chiếu cố, không cần phiền toái quý phủ."
Tần Tê quay đầu nhìn Nhạc Như Tâm, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, "Tâm di đúng không. Thực xin lỗi, ta gây phiền toái cho Tâm Nguyệt Phường, toàn bộ tổn thất phủ Trưởng Công Chúa sẽ đền bù." Nàng quay đầu nhìn Cố Ly, "Ly tỷ tỷ liền phiền ngài chiếu cố." Nàng nói xong liền đi đi ra cửa, ngoài cửa lúc này đã đứng đầy người của phủ Trưởng Công Chúa.
Phụng An Quận Chúa rời khỏi, trong ngoài một lần nữa an tĩnh lại.
Cố Ly mở mắt ra, lầu bầu nói: "Nàng thật là phiền."
Nhạc Như Tâm sai người hầm cho Cố Ly một chén canh, lúc này liền mang vào cho Cố Ly uống. Nàng nghe xong lời này, cười nói: "Ngược lại, ta cảm giác Phụng An quận chúa rất khả ái. Một câu mỹ nhân tỷ tỷ kêu đến thực tâm như vậy. Có thể thấy được khuôn mặt này của Ly nhi là nam nữ đều không qua được a!"
Cố Ly bất đắc dĩ, "Tâm di, ngươi đừng giễu cợt ta. Ta nghĩ ta cùng vị Phụng An quận chúa này đại khái là bát tự phạm hướng. Như thế nào mỗi lần nàng có chuyện đều cho ta gặp nàng, mỗi lần ta gặp nàng cũng không phải chuyện tốt gì."
Bạn đang đọc bộ truyện Quận Chúa Sủng Thê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quận Chúa Sủng Thê, truyện Quận Chúa Sủng Thê , đọc truyện Quận Chúa Sủng Thê full , Quận Chúa Sủng Thê full , Quận Chúa Sủng Thê chương mới