Đặng Lâm đứng nhìn Aoi và Dương phu nhân nắm tay nhau rơi vào trạng thái bất động suốt nửa tiếng đồng hồ. Anh liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn lối đi xem Jiro có đột nhiên trở về hay không, sau đó không dấu vết kiểm tra một lượt mấy vị trí canh gác. Mặc dù bên trong tòa biệt thự này thì mọi khống chế đều trong tay Dương phu nhân nhưng mà cẩn tắc vô áy náy. Cũng may mọi thứ đều thuận lợi. Jiro thực sự đến phòng bếp, sau đó có lẽ là bị người của Dương phu nhân khéo léo giữ lại, cái này thì Đặng Lâm cũng đoán ra một hai. Còn mấy người nước J đi theo Aoi giám sát cũng không có động tĩnh gì. Khả năng là họ cho rằng hai người này đang nắm tay trò chuyện, bởi vì Dương phu nhân khéo léo dùng chậu hoa nhỏ che đi đôi tay trần của Aoi. Mọi thứ thuận lợi như vậy nhưng mà Đặng Lâm không buông lỏng. Anh có dự cảm đây giống như một trận bình yên trước bão tố. Còn bão cấp mấy thì anh chịu. Và bão đến thật. Bầu trời trung tâm thành phố Phiên An đang trong xanh bỗng dưng mây đen ùn ùn kéo đến, gió bắt đầu nổi lên. Đặng Lâm đứng trong nhà vườn ngước nhìn trời, đôi mày hơi chau lại. Bản năng trong anh đang hú lên hồi còi cảnh báo nguy hiểm. Anh lo lắng nhìn hai người còn đang nắm tay nhau bên cạnh. Nếu không phải cưỡng chế thoát ly sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trí họ thì anh đã gọi họ thức tỉnh từ lâu rồi. Những cảnh vệ đứng xung quanh cũng bắt đầu cảm giác được không ổn, đã có người tiến đến gần nhà vườn để xin chỉ thị. Nhưng Đặng Lâm lại không thể để họ nhìn thấy việc Dương phu nhân và Aoi đang làm. Anh tặc lưỡi rời khỏi vị trí bước đến chặn ngang lối vào nhà vườn, chặn cảnh vệ kia bên ngoài. “Có chuyện gì?” “Thời tiết chuyển biến xấu, có lẽ trời sẽ mưa to…” Cảnh vệ nọ mặc trang phục cảnh vệ của biệt thự, vẻ mặt lo lắng nói.
“Thì sao?” Đặng Lâm dửng dưng nhìn anh ta, tròng mắt hơi có chút chuyển động. “Dạo gần đây sức khỏe của phu nhân không tốt, tôi không nghĩ tiếp tục ngồi dưới thời tiết thế này là ý hay đâu.” Cảnh vệ nọ nói chuyện nghe rất có lý, nhưng mà Đặng Lâm vẫn không có ý tiếp thu. Ngược lại anh cười hỏi. “Ồ, vậy sao? Sức khỏe của bà ấy có vấn đề gì?” “Anh biết đó, người già mà…” Cảnh vệ dùng vẻ mặt ‘anh biết mà’ cười cười nhìn Đặng Lâm. ngôn tình hài Anh ta chưa nói hết câu thì ‘RẦM’ một tiếng, từ trên không trung rơi xuống một người mặc áo đen xuyên qua nóc nhà vườn công kích về phía Dương phu nhân. Ngay lúc đó Đặng Lâm giẫm chân xuống đất lấy đà phóng tới chỗ người kia. Chỉ trong một tích tắc tiếng vải bị xé rách vang lên, Đặng Lâm dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được hóa hình thành sói há miệng đầy răng nhọn ngoạm vào cánh tay của người mặc áo đen ném ra xa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!