Jiro bỗng dừng mọi động tác trên tay, cả ngươi hơi cứng lại. Anh ta mất mấy giấy chớp mắt định thần mới quay sang hỏi Đặng Lâm.
“E205? Vì sao tôi lại ở đây?”
“Chuyện này không quan trọng, mà quan trọng là ngoài kia.” Đặng Lâm giơ ngón cái chỉ về phía sau lưng, cũng là hướng nhà vườn trong sân.
Lúc này Jiro mới nghe được hướng bên đó có tiếng giao đấu. Anh ta vội vàng chạy đi, Đặng Lâm theo sát phía sau.
“Điện hạ, điện hạ thế nào rồi?” Jiro vừa chạy vừa gấp hỏi.
“Cô ấy không sao. Tôi đã đưa cô ấy vào phòng đặc biệt có hệ thống an toàn. Hiện giờ chúng ta cần giải quyết đám người này trước.”
“Không, tôi phải đến chỗ công chúa điện hạ.” Jiro ngưng bước chân nghiêm mặt nói. “Việc của tôi là đảm bảo an toàn cho ngài ấy.”
Đặng Lâm đang nhấc điện thoại gọi đi thì nghe Jiro nói thế. Anh cau mày trả lời.
“Điện hạ hiện tại không sao cả, nhưng mà Dương phu nhân đang một mình giao đấu ngoài kia. Anh mà không ra hỗ trợ thì đừng có mong gặp lại công chúa.”
“Anh uy hiếp tôi?” Jiro nheo mắt nhìn Đặng Lâm. Thông qua việc Đặng Lâm đi lại có chút kì lạ, cộng thêm mùi máu thoang thoảng, Jiro đoán được Đặng Lâm đang bị thương. Vậy cho nên anh ta nghĩ Đặng Lâm có hành vi gì cũng không uy hiếp được anh ta.
“Tôi không uy hiếp anh. Mà tôi đề nghị hỗ trợ. Địa vị và giá trị của Dương phu nhân không hề kém hơn công chúa của anh. Tôi nói được làm được, anh nghĩ cho kỹ đi.”
Nói rồi Đặng Lâm không để ý Jiro mà tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.
“Alo, biệt thự bị tấn công. Lập tức chi viện cho tôi.”
Jiro nhìn Đặng Lâm tăng tốc chạy về phía nhà vườn, anh suy nghĩ một chút rồi cũng cắn răng chạy theo sau. Lúc vượt qua Đặng Lâm, anh ta để lại một câu rồi bức tốc xông ra phía ngoài.
“Tốt nhất là điện hạ không có việc gì. Việc anh uy hiếp tôi, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Đặng Lâm nhếch môi. Anh cũng không ngại thêm một người ghi nhớ mình.
Khi hai người đến sân vườn phía sau, Dương phu nhân vẫn đang ở hình dạng gấu trắng bắc cực lấy một đánh năm, tình trạng không thể nói là khả quan được.
Đặng Lâm chửi thề một tiếng, sau đó nắm lấy chuôi kiếm từ bên hông giũ mạnh một cái, lưỡi kiếm bén nhọn xuất hiện.
Đúng lúc một gã áo choàng tím vung một cây búa lớn đánh lén Dương phu nhân, Đặng Lâm lập tức xông đến dùng kiếm đỡ lấy lưỡi búa, chân thuận thế đạp vào bụng gã. Không để cho gã kịp trở tay, Đặng Lâm tiến thêm một bước vung kiếm đâm tới.
Đối phương cũng không đứng im, gã nhanh chóng chuyển về thế thủ, sau đó vung búa về phía Đặng Lâm. Nhưng anh đã nhanh chóng tránh thoát, xoay người đâm gã một nhát chí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!