Mặc dù có chút cạn lời, nhưng mà sau khi kiểm tra kỹ càng xác nhận được lệnh điều động của hai người Lê Tam Lý Tứ là hàng thật giá thật, Đặng Lâm cũng không tiện nói thêm điều gì. Chỉ dặn dò Aoi và Jiro cẩn thận một chút và nhớ tấm thẻ từ mình đưa sau đó rời đi.
Đặng Lâm rời biệt thự đến Quân khu bảy trình diện theo lệnh điều động mới nhất từ Tổng bộ. Tại đây anh nhận được lệnh điều động mới.
Lúc này Đặng Lâm đã mặc quân phục và ngồi đối diện Thiếu tướng Khương, người đại diện Tổng bộ ở phía nam. Ngồi bên cạnh Đặng Lâm là một chàng trai khá trẻ đeo kính, mái tóc lòa xòa trước trán.
Thiếu tướng Khương lấy ra hai tệp hồ sơ giao cho hai người, cất giọng nghiêm nghị nói.
“E205, E500. Đây là nhiệm vụ mới của hai đồng chí. Dù trong hồ sơ có đề cập, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở. Đây là nhiệm vụ quốc tế, mọi hành động đều phải thông qua Tổng bộ.”
Đặng Lâm nhận lấy hồ sơ, vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi nói.
“Ngài Thiếu tướng, Tổng bộ cũng biết tôi đang trong thời gian dưỡng thương, ngài thấy đó, vết thương của tôi toàn bộ đều do vũ khí AA gây nên. Một nhiệm vụ quan trọng như vậy lại giao cho tôi thì e rằng…”
“Đồng chí không phải lo lắng.” Thiếu tướng Khương cắt ngang lời Đặng Lâm. “Chính vì biết đồng chí đang bị thương cho nên chúng tôi mới điều E500 đi cùng cậu.”
Đặng Lâm nghiêng đầu như muốn hỏi, E500 thì sẽ làm gì? Trước giờ anh luôn rất phối hợp hành động nhóm, nhưng là với người mà bản thân quen thuộc. Đối với người không quen thì Đặng Lâm tương đối khó làm việc chung.
Thiếu tướng Khương cười nói.
“E500 là siêu hỗ trợ chúng tôi điều cho đồng chí. Còn hỗ trợ như thế nào tôi nghĩ khi hai người hợp tác đồng chí sẽ hiểu.”
Nói xong Thiếu tướng Khương nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy nói.
“Được rồi, các đồng chí có một ngày chuẩn bị. Hai mươi mốt giờ ngày mai các đồng chí sẽ lên đường. Mọi thứ cần thiết đã được cung cấp, các đồng chí cứ trở về nghiên cứu đi.”
Nói xong Thiếu tướng Khương ra hiệu, Đặng Lâm cùng E500 đồng loạt đứng lên chào sau đó ra khỏi phòng.
Đặng Lâm quay sang nói với E500.
“E500, tôi còn có việc phải giải quyết, đây là liên hệ của tôi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở sân bay. Được chứ?”
“Được. Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh.” E500 cười nói.
Hai người cũng không có dừng lại trò chuyện thêm mà riêng phần mình rời đi.
Rời khỏi Quân khu bảy, Đặng Lâm trở về căn penhouse ở tòa nhà L.M. Đây là công trình thuộc top mười tòa nhà cao nhất thế giới với tầm nhìn hướng về phía dòng sông Phiên An. Căn hộ này anh đã mua từ lâu, nhưng vì tính chất công việc nên rất ít khi trở về.
Đặng Lâm đi thang máy lên tầng bốn mươi lăm.
Mặc dù không thường xuyên trở về, nhưng mà vẫn có người đến dọn dẹp định kỳ, cho nên khi Đặng Lâm trở về thì không cảm thấy bất tiện ở chỗ nào. Có chăng thì chỉ là trong tủ lạnh sẽ không có gì.
Nhưng mà lần này Đặng Lâm bước vào nhà không phải đối mặt với căn nhà rộng lớn yên tĩnh, mà là tiếng ti vi đang chiếu một bộ anime, trong bếp còn có tiếng dao thớt va chạm.
Đặng Lâm đi vài bước vào bếp, nhìn thấy một cô nhóc chừng mười mấy tuổi đang đứng thái thịt bò, miệng còn ngân nga mấy câu hát không đầu không đuôi. Anh tựa vào tường, tay gõ ‘cộc cộc’ lên vách, cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!