Đặng Lâm theo bác sĩ Phong rời khỏi tầng năm xuống tầng bốn. Đi qua hai khu phòng bệnh thì ra tới một hành lang nối giữa khoa Nhi và khoa Sản.
Đến khoa Sản, bọn họ lại xuống tầng ba đi tìm phòng ba linh tám. Là số phòng của đứa bé gen A kia. Nhưng mà hai người bọn họ không cần tìm đâu xa, đi vài bước là đã thấy trước cửa một căn phòng có hai người đàn ông cao to vạm vỡ đứng canh gác. Bọn họ mặc vest đen, đeo kính đen, trên cổ còn ẩn ẩn hình xăm chằng chịt.
Đặng Lâm nghiêng người về phía trước thì thầm với bác sĩ Phong.
“Này, đừng nói với tôi cái nhà này thiếu nợ xã hội đen nha.”
“Làm gì có…” Bác sĩ Phong cười khan.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước cửa phòng. Bác sĩ Phong không đợi hai người gác cửa lên tiếng mà mỉm cười chào hỏi trước.
“Xin chào, tôi là bác sĩ Phong. Tôi có một vài vấn đề trao đổi cùng gia đình về thể chất của em bé.”
Hai người gác cửa nghe thấy thì hơi bất ngờ, bọn họ trao đổi bằng ánh mắt rồi một người đi vào trong. Lát sau người nọ bước ra cất giọng ồm ồm.
“Mời bác sĩ vào.”
“Cám ơn cám ơn.” Bác sĩ Phong cười càng tươi.
Nhưng mà lúc Đặng Lâm chuẩn bị theo bác sĩ Phong đi vào thì bị chặn lại.
“Cậu là ai?”
“Tôi…” Đặng Lâm há miệng định nói gì đó, nhưng bị bác sĩ Phong cướp lời.
Nghe vậy hai người gác cửa mới đứng sang một bên cho Đặng Lâm vào.
Trong phòng có ba người đàn ông xăm trổ và một người phụ nữ, còn đứa bé đang nằm trên nôi ngủ say.
Ba người đàn ông thấy bác sĩ Phong và Đặng Lâm bước vào thì trừng mắt nhìn, một người trong số đó ăn mặc sang trọng có vẻ như là cha đứa bé lên tiếng.
“Bác sĩ, nghe nói anh muốn trao đổi về con tôi?”
Bác sĩ Phong không khách sáo, kéo một cái ghế nhựa ngồi xuống, rút trong túi áo thẻ công tác rồi nói.
“Tôi là bác sĩ Phong, phó khoa Nhi. Đây là thẻ công tác của tôi.”
Mấy người đàn ông liếc nhìn thẻ của bác sĩ Phong một chút, cũng không cầm lấy. Bác sĩ Phong cũng rất tự nhiên thu lại thẻ, tiếp tục nói.
“Hiện tại con trai của anh đã được phát hiện mang gen A. Là một loại gen cần được quản thúc bởi chính phủ.”
“Cho nên?” Cha đứa bé bình tĩnh nhìn bác sĩ Phong, nhưng nếu để ý sẽ thấy nắm đấm của ông ta đang xiết chặt.
“Chúng tôi sẽ đưa đứa bé đi theo chương trình của viện nghiên cứu tối mật.” Bác sĩ Phong nói.
“M* nó mày nói điên cái gì vậy hả?” Một người đàn ông bên cạnh hét lên, anh ta tiến đến nắm lấy cổ áo bác sĩ Phong muốn nhấc bổng. “Tin tao đánh chết mày không hả?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!