Ba bóng người mới xông vào hẻm nhỏ thì phát hiện đây là hẻm cụt. Phía sau ba người họ, giọng một người đàn ông nói tiếng A vang lên.
“Tìm chúng tôi à?”
Ba người nọ giật mình quay lại, chỉ thấy phía sau mình là hai người đàn ông đứng chặn đầu hẻm. Là Đặng Lâm và Đào Hạnh.
Một trong ba người nọ nghiến răng, nói với hai người còn lại bằng tiếng B. Chỉ trong chớp mắt ba người xông lên tấn công Đặng Lâm và Đào Hạnh.
Đặng Lâm phản ứng cực nhanh tiến về phía trước che chắn cho Đào Hạnh, tay cầm kiếm vung về phía trước chặn đòn của ba người.
Đào Hạnh cũng thức thời lui về phía sau, rút từ bên hông ra một khẩu súng ngắn. Hai mắt anh lóe sáng, tay chuẩn xác bóp cò. ‘Đoàng’ một tiếng, một người trúng đạn xuyên sọ ngã xuống. Mà Đặng Lâm cũng ở một bên nhẹ nhàng một kiếm ngang cổ kết liễu một người.
May mắn lúc Đào Hạnh nổ súng thì một tiếng loa rao hội chợ công suất lớn cũng vang lên che lấp tiếng súng. Người bên ngoài chưa phát giác trong con hẻm đang bắn giết lẫn nhau.
Ba người đến nhưng chưa đến năm phút chỉ còn lại một người. Bọn họ căn bản không kịp hoàn thủ, bị Đặng Lâm và Đào Hạnh sét đánh không kịp bưng tai giải quyết.
Đặng Lâm đạp lên người tên còn lại, cười lạnh lùng hỏi.
“Chính phủ B sai tụi mày theo dõi bọn tao?”
Tên còn lại không nói, hắn chỉ giơ tay hét một tiếng, một cái thùng sắt bay nhanh đến muốn đập vào đầu Đặng Lâm. Nhưng Đào Hạnh ở một bên tung cước khiến cái thùng chệch hướng đập vào vách tường gây nên tiếng động lớn.
“M* nó, kết cục này là mày tự chọn đó.”
Nói rồi Đặng Lâm hướng mũi kiếm đâm xuống, một nhát xuyên tim, tên còn lại cũng đoàn tụ với đồng đội của mình.
Làm xong mọi chuyện, Đặng Lâm rút trong túi ra một vật nhét vào tay tên còn lại, sau đó cùng Đào Hạnh nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Sau khi trở về, Đào Hạnh nhìn quanh phòng một lần, thấy không có dấu hiệu bị xáo trộn, cũng không mất gì mới hỏi Đặng Lâm.
“Anh biết họ theo dõi chúng ta từ khi nào?”
“Từ lúc chúng ta cãi nhau xem có được đi chơi hay không.” Đặng Lâm nằm phịch xuống giường nói.
“Vậy là chính phủ B đã chú ý chúng ta ngay từ lúc xuống sân bay rồi.” Đào Hạnh nhìn ra cửa sổ, hai mắt hơi chuyển.
“Có thể. Hoặc là từ lúc chúng ta bước vào khách sạn này.” Đặng Lâm ngồi dậy, nghiêm túc nói. “Tuy nhiên, tin tốt là bọn họ vẫn không biết chúng ta đến từ thế lực nào. Vì những kẻ duy nhất đụng độ chúng ta đã bị trừ khử rồi.”
“Giờ sao? Chúng ta rút dây rồi, có sợ động rừng hay không?”
“Yên tâm.” Đặng Lâm chợt bật cười. “Còn nhớ tôi nhét vào tay một tên thứ gì đó không?”
Đào Hạnh gật đầu.
“Nó là huy hiệu đặc nhiệm dị năng của nước T.” Đặng Lâm ranh mãnh nói.
“Cái gì? Sao anh có thứ đó?” Đào Hạnh trố mắt ngạc nhiên.
“Có gì khó đâu. Lần trước tôi đi sang bên đó tháp tùng lãnh đạo tình cờ ‘nhặt’ được. Không ngờ lại có ngày dùng đến.”
“Ồ, hẳn là nhặt được.” Đào Hạnh liếc mắt nói. “Vậy bây giờ chúng ta chờ nước B và nước T hiểu lầm nhau à?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!