Đặng Lâm thức dậy sau khi hết thuốc mê, anh nhìn thấy bản thân đang nằm giữa cơ số máy móc thiết bị y tế, trên tay còn đang ghim truyền dịch. Phía xa xa trên ghế sofa, Đào Hạnh đang ngồi chăm chú ghi chép gì đó.
Đặng Lâm nhổm người muốn ngồi dậy, lại bị Đào Hạnh tuy không ngẩn mặt khỏi ghi chép nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở.
"Bỏ ý định đó đi. Nằm xuống cho tôi."
Đặng Lâm vô thức nghe lời mà nằm xuống. Lúc này anh bỗng cảm nhận từng cơn đau toàn thân ập đến. Đặng Lâm nhịn không được khẽ rên lên một tiếng. Đào Hạnh thả ghi chép xuống, bước đến quan sát chỉ số của những thứ máy móc kia, sau cùng mới nhìn tới Đặng Lâm, từ trên cao nhìn xuống trào phúng.
"Sao? Cảm nhận được rồi đúng không? Còn ỷ lại mình khỏe mạnh để chống đỡ nữa không?"
Đặng Lâm đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không phản bác được. Dù sao đúng là anh chống đỡ không nổi.
Đào Hạnh đứng nhìn Đặng Lâm cố chịu đựng đau đớn mất một lúc mới hài lòng tiêm giảm đau cho anh. Miệng không quên làu bàu.
"Tôi cho anh lần sau ảo tưởng sức mạnh. Cơ thể thì nát tươm còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt. Còn có lần sau tôi cho anh liệt luôn."
Đặng Lâm sau khi được tiêm giảm đau thì thở dốc một hồi mới khó khăn mở miệng.
"Tôi đã làm gì anh đâu, làm sao mà phải khó khăn với tôi thế?"
"Anh còn dám nói? Tôi vừa quay lại là đã thấy một màn phun máu như phim kinh dị. Anh có biết giải quyết xong chuyện của anh tốn bao nhiêu sức khỏe và tinh thần của tôi không hả?" Đào Hạnh vừa dùng ống tiêm rút dung dịch bên trong lọ thuốc ra, vừa mắng Đặng Lâm.
Bạn đang đọc bộ truyện Quân Đoàn Dị Năng tại truyen35.shop
"Lúc đó có chuyện gấp quá mà..." Đặng Lâm mở miệng nói được một nửa thì chợt nhớ đến điều gì, lại muốn ngồi dậy.
Đào Hạnh đang chuẩn bị tiêm thuốc nước vào chai truyền nhìn thấy động tác của Đặng Lâm thì phát cáu lên.
"Có thôi đi không hả? Anh như thế này thì làm được cài gì?"
"Tôi..." Đặng Lâm nhấc tay muốn đẩy Đào Hạnh đang ngán đường mình ra thì phát hiện trên chân mình đang đeo một cái vòng màu đen ôm sát lấy cổ chân. "Cái này là...?"
"Anh nhìn thấy rồi đó. Vòng AA. Chúng tôi thừa biết anh không yên phận cho nên đã khóa chân anh lại." Đào Hạnh tiêm xong thuốc nước quay lại cười đắc ý nói với Đặng Lâm.
Đặng Lâm mặt xám như tro ngả ra giường. Không sử dụng được năng lực anh lấy gì đi điều tra tung tích công chúa? Không được, ít nhất cũng phải chỉ huy từ xa. Vậy là Đặng Lâm một lần nữa ngẩn đầu nhìn Đào Hạnh, mà lần này lại dùng ánh mắt vô tội đáng thương nói.
"Không cho tôi đi cũng được. Tôi sẽ ngoan ngoãn nằm đây. Nhưng mà ít nhất cũng cho tôi sử dụng điện thoại hoặc là máy tính bảng chứ."
Đào Hạnh nhìn Đặng Lâm đang cố năn nỉ mình thì mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn quay đi nói.
"Tôi đi hỏi mẹ của anh. Nếu dì không cho phép thì ráng chịu, tôi cũng không giúp được đâu." Nói xong Đào Hạnh bỏ ra ngoài, có lẽ là thật sự đi hỏi tiến sỹ Mai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Quân Đoàn Dị Năng,
truyện Quân Đoàn Dị Năng ,
đọc truyện Quân Đoàn Dị Năng full ,
Quân Đoàn Dị Năng full ,
Quân Đoàn Dị Năng chương mới