Ở trong vùng không gian ý thức, Aoi lúc này đang tập trung dẫn đường cho năng lượng của đứa trẻ kia. Cô dùng từng sợi ý chí kéo lấy đoàn năng lượng bất ổn tán loạn lại với nhau, từng chút từng chút một tập hợp thành một điểm. Nhưng mà bởi vì đây là lần đầu tiên hướng dẫn, hơn nữa năng lực của Aoi còn chưa hoàn thiện, cho nên rất nhiều lần cô đã thất bại, khiến những đoàn năng lượng mà cô vất vả giúp đứa bé gom góp lại một lần nữa tứ tán. Một lý do nữa khiến cho cả quá trình này trở nên khó khăn hơn đó là bởi vì đứa trẻ này còn không biết mình đang thức tỉnh năng lực. Một đứa trẻ khi biết mình đang thức tỉnh dị năng thì nó sẽ có ý nghĩ tập trung hơn để thức tỉnh. Nhưng bởi vì không biết sự tồn tại của thứ gọi là dị năng, cho nên đứa trẻ không thể tự mình gom góp năng lượng. "A." Aoi khẽ hô lên. Lại một lần nữa năng lượng bị phân tán. Nhưng Aoi không nản chí. Việc này vừa giúp đứa trẻ, cũng chính là rèn luyện bản thân. Aoi tập trung tinh thần, lại thêm một lần nữa phân tách từng sợi ý chí của bản thân tìm đến những đoàn năng lượng của đứa bé. Không biết đã trải qua bao lâu, Aoi cảm giác như mình đã ở trong này nhiều ngày lắm rồi. Nhưng mà ít nhất bây giờ cô đã có thể khống chế rất tốt những năng lượng của đứa trẻ. Quả cầu ánh sáng cũng từng chút một thu nhỏ lại, biểu thị cho việc năng lượng đang dần gom lại một chỗ, và trở nên ổn định hơn. Tuy nhiên, song song với việc quả cầu ổn định, thì không gian vùng ý thức này lại bắt đầu dao động. Trong bống tối dường như có thứ gì đó thức tỉnh và chậm rãi chuyển động. Aoi không dám phân tâm đi tìm hiểu, cô sợ công sức mình cố gắng từ đầu đổ sông đổ biển. Cho nên cô nhịn xuống cảm giác rờn rợn sau gáy và tập trung vào quả cầu trước mắt.
Đúng, hướng về ánh sáng thì e ngại gì bóng tối. Quả cầu càng lúc càng thu nhỏ, không khí xung quanh cũng tỉ lệ thuận mà càng lạnh lẽo. Aoi nuốt một ngụm nước bọt, cô lại cảm thấy có thứ gì đó bên vai, nhưng lại không dám quay đầu đi nhìn. Ở nước J có một truyền thuyết đô thị, nếu đang đi trên đường vắng vào buổi tối mà cảm giác có người sau lưng thì nhất định không được quay đầu lại, dù có ai gọi cũng không được quay đầu lại nhìn dù chỉ là một cái liếc mắt. Bởi khi bạn quay đầu lại nhìn thì linh hồn của bạn sẽ bị con quỷ nuốt mất. Aoi không nhớ ai đã kể truyền thuyết này cho cô nghe, nhưng giờ phút này cô bỗng nhớ tới nó. Không nhớ đến thì thôi, mà nhớ đến Aoi bỗng nghe thấy tiếng bước đi phía sau lưng, và chỉ dừng lại khi tiếng bước đi ấy đến ngay sau cô. Aoi lại nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ trong vùng không gian ý thức này chắc không có những 'thứ đó' đâu nhỉ? Có lẽ bởi vì cô đang khống chế năng lượng của đứa trẻ, cho nên nỗi sợ của cô ảnh hưởng đến nó, sản sinh ra ảo giác khủng bố này. Aoi tự an ủi bản thân như thế đó. Bất chợt bóng tối xung quanh run rẩy kịch liệt, Aoi vội vàng ôm quả cầu ánh sáng để bảo vệ nó. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi là có thể thức tỉnh thành công rồi. Aoi càng áp súc quả cầu, bóng tối càng biến dạng. Mãi tới khi quả cầu chỉ còn nhỏ bằng viên bi ve, nằm trong lòng bàn tay của Aoi, cô mới thở phào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!