"Các nhóm thuộc tính dị năng được phân loại theo ba cấp độ hiếm, bao gồm: S, SS và SSS. Trong đó có năm nhóm thuộc tính SSS là hệ thời không gồm không gian và thời gian, hệ vật lý hồi phục, hệ tâm trí gồm độc tâm thuật và siêu trí tuệ."
"Chính xác." Tiến sỹ Mai đứng dậy đi rót một cốc nước. "Cả hai đứa nó đều mang dị năng cấp SSS, cháu đã đọc hồ sơ của thằng Lâm, chắc cháu cũng biết dị năng khiến nó sụp đổ là gì."
"Cháu biết." Đào Hạnh nặng nề nói. "Vì chưa thức tỉnh nên chưa rõ thuộc tính cụ thể."
"Đúng vậy, thằng Lâm và con bé Ninh đều mang chung một nhóm dị năng. Cho nên quá trình thức tỉnh đều gặp cùng một hiện tượng, nhưng có lẽ bởi vì thuộc tính khác nhau nên càng về sau hiện tượng càng khác nhau." Tiến sỹ Mai uống một ngụm nước nói. "Thằng Lâm còn tốt, cho dù cơ thể sụp đổ, ít nhất nó vẫn có thể ngưng quá trình thức tỉnh và dựa vào thuốc hỗ trợ để duy trì trạng thái ổn định. Nhưng con bé Ninh trực tiếp rơi vào hôn mê. Tất cả thuốc hỗ trợ hay phương pháp điều hướng đều không thể giúp gì. Bây giờ nó chỉ duy trì trạng thái thực vật đã là kì tích."
"Theo cháu biết, trước giờ không có mấy người mang nhóm dị năng đó." Đào Hạnh trầm ngâm.
"Chính vì vậy nên không có nhiều tài liệu tham khảo." Tiến sỹ Mai trở về chỗ ngồi, cười khổ.
"Nếu chúng ta có thể hoàn thành dự án này, có lẽ sẽ có hy vọng." Đào Hạnh ngước nhìn bảng số liệu, rồi lại nhìn thiết bị thí nghiệm đang chạy.
Đúng lúc này, một tiếng nói từ thiết bị đàm thoại trên cửa.
"Xin hỏi, ở đây có cần thêm người trợ giúp không?"
Tiến sỹ Mai và Đào Hạnh đồng loạt nhìn ra phía cửa. Chỉ thấy Tú Hiền gương mặt tuy đầy mệt mỏi nhưng vẫn treo nụ cười trên môi đang đứng nhấn nút đàm thoại, nói.
"Mọi người chỉ nhìn mà không cho vào sao?"
Tiến sỹ Mai mỉm cười đi đến nhấn nút mở cửa.
"Đã xong việc bên đó rồi hả?" Đào Hạnh nhàn nhạt hỏi.
"Tạm thời xong." Tú Hiền bước gật đầu chào Đào Hạnh, vào vừa cười vừa nói. "Đại khái là làm báo cáo về sự việc, sau đó sắp xếp một vài thứ. Cuối cùng mang đến cho mọi người một món quà."
"Làm gì mà thần thần bí bí vậy hả?" Tiến sỹ Mai ngồi trở lại ghế hỏi.
"Một lát nữa mọi người đi theo con sẽ biết ngay. Bây giờ con có thể hỏi là tiến trình trên bảng số liệu kia đã là lần thứ mấy rồi ạ?"
Tú Hiền cởi áo khoác treo lên giá, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống cùng Đào Hạnh lật xem số liệu. Cả ba người cứ thế tiếp tục tập trung vào nghiên cứu.
Đặng Lâm mấy ngày nay có chút bực bội. Bởi vì cánh tay phải của anh, Dương Tú Hiền, không thể liên lạc được. Anh đã nhận được báo cáo rằng Tú Hiền đã trở về Long Uyên mấy ngày nay nên mới gọi điện bàn bạc về việc tham gia trung đội. Nhưng mà điện thoại của tên nhóc này lúc nào cũng ở trạng thái ngoài vùng phủ sóng. Không biết lại lêu lổng chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!