Học viện V.A.T vì để khép kín quy trình giảng dạy, cho nên chỉ tuyển học sinh đầu vào bắt đầu từ tiểu học. Sau đó học sinh sẽ theo học tại trường xuyên suốt mười hai năm giáo dục bắt buộc và bốn năm đại học. Trong quá trình theo học từ lớp một đến lớp chín, nếu bất kỳ học sinh nào không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đào thải, trở về môi trường bình thường. Những người còn lại tiếp tục lên phổ thông để chính thức theo học chương trình Tinh Anh.
Mà những người mang trong mình dị năng cũng không ngoại lệ. Mặc dù bọn họ là những người mang gen A, nhưng trước khi đến thời điểm thức tỉnh, bọn họ vẫn theo học khối Tinh Anh như thường.
Mà thời điểm thức tỉnh của một người mang dị năng bình thường là vào năm mười tuổi. Có nghĩa là bọn họ sẽ có năm năm học tiểu học tại khối Tinh Anh, sau đó chuyển sang khối Dị Năng khi thức tỉnh lần một hoàn thành.
Cũng vì khác biệt thể chất, cho nên thay vì sáu tuổi vào lớp một. Thì năm tuổi bọn họ đã vào tiểu học.
Trước lúc Đặng Ninh, em gái út của nhà họ Đặng, nhập học thì Đặng Dương và Đặng Lâm đã khét tiếng nghịch ngợm trong học viện. Chưa kể bên cạnh hai đứa còn có Dương Tú Hiền, một đứa trẻ bề ngoài ngoan ngoãn nhưng luôn là quân sư quạt mo cho những trò tai quái của anh em họ Đặng. Vậy cho nên tất cả học sinh khối Tinh Anh của học viện V.A.T ngoài mặt tôn xưng chúng là Tam đại vương tử, nhưng sau lưng vụng trộm gọi Tam đại ma đầu.
Ngày nọ, Đặng Ninh vừa tròn năm tuổi khăn gói nhập học, Tam đại vương tử vui vui vẻ vẻ cùng nhau đưa tiểu công chúa của bọn họ đến học viện. Cô bé cũng rất vui vẻ đi theo, không vì gì khác, vì cô bé ở nhà nghe các anh kể ở học viện rất vui cho nên đã mong chờ ngày này từ lâu.
Hôm đó cô bé trên người xúng xính váy đầm, tóc búi công chúa, trên đầu con đeo vương miện lấp lánh. Đặng Ninh hăm hở leo lên xe đến trường cùng các anh trai.
Đặng Dương ngồi ở ghế trước liên tục nhắc nhở hai đứa em trai.
"Tối qua tụi mình đã bàn bạc xong rồi đó nha. Tới lúc đó anh chắn phía trước, hai đứa coi chừng phía sau và hai bên. Đừng có để bé Ninh xảy ra chuyện gì đó."
"Tụi em biết rồi mà anh." Đặng Lâm và Tú Hiền đồng loạt lên tiếng, yêu chiều xoa đầu cô bé Đặng Ninh đang ngồi ôm hộp sữa hút một cách ngon lành.
Mặc dù dòng họ Dương và bản thân vợ chồng Đặng Chí đều có ảnh hưởng nhất định đến học viện, mặc kệ cá nhân Đặng Chí có một sự nhạy cảm khủng khiếp với những chuyện dính dáng đến gia đình mình, Tam đại vương tử của chúng ta vẫn được đối xử bình đẳng ở trường cho nên không có mấy ai biết xuất thân của chúng.
Người ngoài chỉ biết những đứa trẻ này cũng nằm trong gia đình có cha mẹ mang dị năng cho nên chúng không cần hoàn toàn ở lại kí túc xá mà cuối tuần là đã được về nhà. Cho nên lúc công chúa nhỏ của cả nhà đến trường ngày đầu tiên đã bị bắt nạt.
Chuyện là sau khi đến học viện, học sinh lớp một phải tự mình tập hợp với thầy cô. Các anh trai chỉ có thể đưa Đặng Ninh đến trước dãy nhà lớp một, sau khi cô bé được thầy cô đón rồi thì lưu luyến rời đi. Vì thời gian còn khá sớm, chẳng có mấy học sinh đến, mà mấy em lớp một càng không biết Tam đại vương tử của học viện là ai.
Đặng Ninh từ nhỏ được cưng chiều như công chúa, tuy là không có hống hách kiêu căng, nhưng tư chất cao quý từ bên trong không thể che giấu. Cô bé không quen tiếp xúc với các bạn khác, tự mình đi tìm một góc ngồi xuống, chờ đợi các thầy cô sắp xếp, gọi tên. Chợt một cô bé mặc váy áo trông rất giống váy áo của Đặng Ninh, trên đầu cũng mang một cái vương miện dắt theo sau mấy người bạn nhỏ nữa đi đến trước mặt cô bé kiêu ngạo nói.
"Này, cậu là ai? Sao tui chưa thấy cậu trong lớp hướng dẫn?"
Đặng Ninh đang nghịch trò chơi trên điện thoại nghe vậy thì ngẩn đầu nghi hoặc. "Lớp huớng dẫn?"
Lớp một trước khi chính thức đến trường thường có mấy buổi hướng dẫn cho học sinh mới để các em làm quen với nhau trước khi đi học. Bình thường tất cả học sinh lớp một đều phải tham gia, nhưng mà Đặng Ninh là ai? Cô là công chúa nhỏ, trước cô có ba anh trai đã đi học ở học viện thì không cần tham gia cũng được. Đặng Chí nghĩ vậy nên dứt khoát không đưa Đặng Ninh đến lớp hướng dẫn.
Đặng Ninh không biết lớp hướng dẫn là gì, khẽ lắc đầu.
"Tui không đến lớp hướng dẫn."
Cô bé kia nghe vậy thì hất mặt cười nói.
"Thứ gì ở đâu ra vậy không biết. Lớp hướng dẫn cũng không đi, hèn gì ngồi một mình, không có bạn bè đáng đời."
"Tui không cần người ngồi cùng." Đặng Ninh ngây thơ trả lời. "Không có bạn cũng không sao."
Cô bé nghĩ mình có anh trai, bây giờ không có bạn thì tìm anh trai cũng được, bạn bè sau này cũng có. Dù sao cô bé cũng mới vào trường làm sao có bạn ngay được.
Nhưng cô bé kia thì không nghĩ vậy. Trong suy nghĩ của bọn trẻ, không có bạn đồng nghĩa với lập dị. Cho nên cô bé kia mới trào phúng Đặng Ninh.
"Làm gì có ai thèm chơi với mày. Nhìn cách mày bắt chước ăn mặc giống như tao kìa, còn đeo vương miện công chúa nữa. Trong lớp một chỉ có một mình tao là công chúa nghe rõ chưa?"
Đặng Ninh cảm thấy phiền, cô bé đâu có muốn gây sự đâu, sao có người lại đến gây sự? Mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng Đặng Ninh theo truyền thống gia đình đã học võ từ hồi ba tuổi. Mặc dù được cưng như công chúa, nhưng mà thân thủ của cô bé chỉ thua các anh trai một chút xíu thôi. Đặng Ninh nghĩ nghĩ, có nên tặng mỗi đứa một cú đấm để bọn chúng ít nói đi một chút không?
Vẫn là thôi đi. Ngày đầu đến trường không nên gây hấn. Đặng Ninh nhịn xuống cơn tức của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!