Đào Hạnh tháo kính đặt xuống bàn, hai mắt khép hờ nhìn mông lung.
Thời gian này quá nhiều chuyện ập đến khiến anh cảm thấy kiệt sức. Đầu tiên là tiếp xúc với dự án nghiên cứu cấp quốc gia cùng tiến sỹ Mai,
đồng thời bí mật nghiên cứu hồ sơ của Đặng Lâm cùng với bà. Chuyện còn
chưa đâu ra đâu thì lại tiếp nhận Hoàng Danh trong trạng thái nguy kịch
khiến cả hai phải gác lại dự án mà tìm cách giải quyết phản ứng của
Hoàng Danh. Mà phản ứng của Hoàng Danh cũng tương đối hiếm thấy.
Tuy chưa ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy. Đào Hạnh tuy tuổi
còn trẻ, sự đời chưa trải nhiều, nhưng nhờ siêng năng đọc sách cho nên
có những thứ người bình thường chẳng ai buồn tìm hiểu ghi nhớ thì anh
lại biết rất rõ. Chuyện này cũng vậy. Lần đầu tiên trong đời Đào
Hạnh mới nghe được có người bị trích xuất gen A lại có thể bình an sống
qua mười mấy năm không chút phản ứng, thậm chí còn trải qua mấy cuộc cấy ghép thất bại. Nhưng rồi sau mười mấy năm đó thì rốt cuộc anh vẫn bị
phản ứng, và mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ. Đào Hạnh lại cố gắng dùng
đồng thuật để tiến hành kiểm tra mẫu thí nghiệm nhưng tuyệt nhiên không
thấy có phát hiện đáng giá nào. Mọi thứ cứ đi vào ngõ cụt. Đào Hạnh thở dài. Anh sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng cha mẹ lại rất thức thời.
Khi nhân viên chính phủ tìm tới họ để trao đổi về tương lai của anh, họ
ngay lập tức đồng ý đồng thời thương thảo chi tiết về các điều khoản
trong gói bảo trợ xã hội được cung cấp. Sau đó bọn họ vui vẻ dọn vào khu tái định cư, nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống. Thời đi học, cứ
cách nửa năm thì Đào Hạnh được về nhà hai tuần, lần nào bọn họ cũng xin
nghỉ từng ấy thời gian để được ở bên cạnh anh. Lúc còn bé không hiểu
chuyện, Đào Hạnh cũng giận lẫy bố mẹ vì đã 'bỏ rơi' mình, cũng giận lây
những bố mẹ của người khác. Anh cho rằng người lớn không thương đám trẻ
con bọn anh nên mới để bọn anh sống xa nhà. Cho nên anh cũng không muốn
trở về. Nhưng lớn lên rồi, vào sinh ra tử mấy bận, tiếp xúc càng
nhiều với dự án Dị Năng, Đào Hạnh mới biết bất đắc dĩ của bố mẹ, hiểu sự lựa chọn của họ là tối ưu nhất. Cũng biết được không đâu bằng gia đình. Nhưng lúc hiểu được thì thời gian anh có thể trở về đã ít nay càng thêm ít mất rồi.
Đào Hạnh sinh ra có một ưu điểm rất lớn, nhưng đồng thời đó cũng là khuyết điểm của anh, là đồng thuật. Đôi mắt của Đào Hạnh vừa sinh ra đã có khả năng thấu thị. Đồng thuật bình
thường đã được xem là một loại thể chất đặc thù có độ hiếm cực cao,
nhưng với Đào Hạnh thậm chí còn hiếm hơn nữa khi mà không cần trải qua
quá trình thức tỉnh và hoàn toàn có thể trao đổi với người khác mà không mất đi khả năng thấu thị. Cũng bởi vì độ hiếm có và khả năng to
lớn đó mà khi bắt đầu thức tỉnh, Đào Hạnh chỉ thức tỉnh khả năng phụ trợ là trị liệu. Dù trị liệu cũng tương đối hiếm nhưng lại không có tính
ứng dụng cao khi chiến đấu. Hơn nữa vì hạn chế của đồng thuật, Đào Hạnh
lại càng không thể cấy ghép thêm dị năng nào khác. Thế là xét về tổng
thể, lực chiến của Đào Hạnh không cao, thậm chí bị một vài người xem
nhẹ. Thuở còn nhỏ, tuy không phải gia đình thuộc dòng họ quyền lực giàu có gì, nhưng học viện vẫn luôn cử vệ sĩ bảo vệ anh hai bốn trên
bảy. Bởi vì dù có che đậy thông tin đến thế nào đi nữa thì vẫn có tiếng
gió lọt ra ngoài. Một vài dòng họ rục rịch muốn cướp lấy đôi mắt của Đào Hạnh cho nên liên tục có kẻ bám sát theo dõi nhất cử nhất động, chờ
thời cơ ra tay. Thế nên thời thơ ấu của Đào Hạnh trải qua rất vi
diệu. Lúc nào cũng là trọng điểm bảo vệ của học viện, có người đưa đón
giám sát hai bốn trên bảy như cậu ấm thế gia. Ban đầu anh còn
không hiểu lắm. Nhưng có một lần bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng Đào
Hạnh mới hiểu được nguy hiểm rình rập bên mình bây lâu, lại càng thương
bố mẹ đã sớm nhìn ra điều ấy mà nén đau đưa anh vào học viện. Dù cho nếu không đồng ý giao người thì chính phủ vẫn có thể bắt đi, nhưng ngu ngốc không biết gì và suy tính lựa chọn là hai việc khác nhau. Đào Hạnh hiểu và phân biệt rõ ràng lắm. Đào Hạnh chạm nhẹ vào mắt mình, trong
lòng ngũ vị tạp trần. Anh rất yêu quý cơ thể mình, đó là điều mà mẹ anh
đã luôn dạy anh. Anh cũng biết đôi mắt này có thể giúp ích rất nhiều.
Anh cũng biết sứ mệnh của mình không đơn giản. Nhưng thực sự là đôi mắt
này cũng mang quá nhiều nguy hiểm đến cho anh. Trước kia cũng từng có người hiến kế, nói rằng nếu anh yếu đuối như vậy, không thể phát huy đồng thuật lại càng không thể bảo vệ được nó thì hay hiến đôi mắt này
đi. Với trình độ y học dị năng hiện tại thì việc đổi mắt là chuyện hết
sức đơn giản. Thậm chí trong một vài dòng họ, nếu chi thứ xuất hiện đôi
mắt đồng thuật thì sẽ phải hiến cho thành viên chi chính, người chi thứ
sẽ nhận lại đôi mắt bình thường kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!