“Vâng vâng. Dù có là công chúa thì đối với tôi cô cũng chỉ là cô bé mà thôi.” Đặng Lâm nhún vai trả lời.
“Anh Sói, sao anh nói chuyện không có chút xíu tôn kính nào thế hả? Dù sao tôi cũng là…” Aoi nhăn mày nói.
“Cô là công chúa, tôi biết. Nhưng nhiệm vụ của tôi là giúp cô hòa đồng với nơi này trong thời gian giao lưu. Cô nghĩ với ai tôi cũng sẽ tiếp chuyện sao Komura điện hạ?” Đặng Lâm giải thích.
Aoi không còn lời nào để nói, chỉ đành hừ hừ mấy tiếng, sau đó đứng dậy nói.
“Tôi muốn ra ngoài. Anh có thể ăn mặc bớt gây chú ý được không?”
“Được.” Đặng Lâm đứng dậy cởi vest ngoài thả lên sofa, thản nhiên nói. “Xong rồi.”
“Xong rồi? Chỉ cởi một cái áo ngoài?” Aoi ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, mặc trang phục thế này không tính là gây chú ý chứ?” Đặng Lâm tháo nút xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn rỏi.
“Đúng là không có gì gây chú ý.” Aoi đành chấp nhận.
Đặng Lâm thông báo cho Jiro một tiếng, được sự ủy thác của anh, Đặng Lâm mới lái một chiếc ô tô chở Aoi ra khỏi đại sứ quán.
Ô tô chạy vô định trên đường Phiên An, chỉ bởi vì Aoi không biết đi đâu. Đặng Lâm hết sức kiên nhẫn hỏi.
“Điện hạ, rốt cuộc cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đến trung tâm thương mại nhé?”
“Cũng được.” Aoi ngồi ở ghế sau chống cằm nhìn ra cửa sổ lơ đãng trả lời.
Nghe vậy Đặng Lâm xoay vô lăng, rẽ sang một con đường khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!