Khoảng thời gian nghỉ ngơi của Aoi kết thúc trong không khí khá ngột ngạt. Cô nhóc vẫn có một chút ám ảnh sau khi nhìn vào tâm trí của gã đàn ông kia.
Ngày đầu tiên quay trở lại làm việc, Aoi phải đi gặp phu nhân của một vị cựu nguyên thủ.
Lúc này Đặng Lâm vẫn mặc bộ suit đen quen thuộc, nhưng trên ve áo đeo thêm hai cái huy hiệu. Một cái huy hiệu chữ A màu bạc, cái còn đeo phía trên là quốc kỳ nước V. Sau khi chỉnh trang y phục, Đặng Lâm gõ cửa phòng Aoi.
“Điện hạ, đến giờ rồi, anh Tamura đang chờ đợi ở dưới sảnh.”
Phía trong, giọng Aoi truyền ra.
“Tôi xong rồi đây.”
Lời vừa dứt thì cửa đã được mở ra. Một vài trợ lý đang thu dọn dụng cụ, còn Aoi thì đứng trước mặt Đặng Lâm cười.
“Anh Sói, anh thấy thế nào?”
Đặng Lâm nhìn Aoi mặc một chiếc váy hồng nhạt dài tới đầu gối, tay dài, kín cổ. Trang sức chỉ đeo một cái vòng cổ ngọc trai, đầu đội mũ beret hồng đính lông vũ. Dưới chân là tất da và giày búp bê. Anh gật đầu nói.
“Đơn giản, lịch sự, phù hợp.”
“Anh không thể khen đáng yêu hay là xinh đẹp gì sao?” Aoi xụ mặt nói.
“Cô đáng yêu hay xinh đẹp thì liên quan gì tôi đâu.” Đặng Lâm cười nói. “Nếu xong rồi thì đi thôi.”
Nói rồi Đặng Lâm xoay người đi trước, còn Aoi vội vàng theo sau. Đứng trong thang máy, Aoi đột ngột hỏi một vấn đề.
“Anh Sói, vì sao vệ sĩ bên cạnh tôi lại là anh chứ không phải là mấy người của chú Tamura?”
Đặng Lâm nghe Aoi hỏi thì hơi kinh ngạc, sau đó cười nói.
“Tôi còn tưởng cô biết nguyên nhân.”
“Tôi không biết.” Aoi lắc đầu. “Chưa bao giờ bọn họ giao tôi cho người nước khác khi xuất ngoại.”
Đặng Lâm nhét hai tay vào túi, mắt nhìn bảng số tầng bình thản nói.
“Họ cũng đâu có hoàn toàn giao cô cho tôi. Chuyến ghé thăm nước V của cô lần này khá đặc biệt đấy công chúa điện hạ.”
Aoi nghe Đặng Lâm úp mở như vậy càng tò mò. Cô định hỏi tiếp thì cửa thang máy đã mở ra, mấy người cận vệ nước J đang đứng chờ sẵn khiến Aoi ngậm miệng.
Đặng Lâm nhìn Aoi qua khóe mắt nở nụ cười như có như không.
Vị phu nhân mà Aoi cần gặp mặt sống một mình ở trong một biệt thự giữa lòng thành phố Phiên An. Bà năm nay đã gần bảy mươi tuổi, con cháu nếu không bước vào quan trường thì cũng xuất ngoại. Tính tình bề ngoài có vẻ cởi mở thân thiện, nhưng lại là một người sắc bén và khó lường.
Jiro ngồi phía sau cùng Aoi nói cho cô một ít thông tin như vậy. Đặng Lâm ở phía trước lái xe ánh mắt liếc nhìn về sau một chút, khóe miệng hơi giật giật.
Đoàn xe gồm ba chiếc đưa Aoi chầm chậm đến biệt thự của vị phu nhân nọ. Người trong biệt thự vừa nhìn thấy đoàn xe đã lập tức mở cổng lớn cho xe vào. Biệt thự không quá lớn, cho nên xe vừa qua cổng đã đến bãi đỗ, đoàn người từ bãi đỗ đi chừng năm mươi mét đã đến cửa lớn của ngôi biệt thự.
Ngoài cửa lớn, một hàng người đang đứng nghênh tiếp, mà đứng phía trước là một bà lão ăn mặc sang trọng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!