Ngoài sân, giữa tuyết trắng và đèn vàng là một người, mặc đồ đỏ, đội nón đỏ, vác theo một cái túi thật to trên vai.
Hắn đơ ra.
Ông già Noel? Trò gì đây?
Hắn nghe ông già đối diện nói, "Ta cưỡi tuần lộc phát quà, đến lượt nhà cậu."
Ông già đè giọng, âm khàn khàn, Lục Huyền Âm nhìn lúc lâu, sau đó hỏi, "Duệ Thư Bạch?"
Đôi mắt đen láy của ông già trợn lên, hung hăng nói, "Là ông già tuyết!"
Hắn ngậm cười, tim mềm nhũn, "Ừ, ông già tuyết."
Ông già tuyết: "Có muốn mời ông vào nhà lấy lộc không?"
Hắn nghiêng người chừa ra lối đi, "Mời vào."
Ông già - Duệ Thư Bạch - tuyết vác theo cái túi to đùng khó khăn bước qua cửa làm hắn không nhịn được cười.
Sao mà đáng yêu quá.
Đóng cửa, hắn hỏi, "Không phải ông già Noel sẽ lén vào nhà lúc nửa đêm sao?"
"Xin hỏi ngài Đại tá, tự ý vào nhà dân có tính là đột nhập bất hợp pháp không?"
Hắn khựng lại, sau đó gật đầu, "Ừ."
"Mau ngồi xuống, ông già tuyết phát quà cho cậu." Lại là âm thanh khàn khàn khi nãy.
Hắn ngồi đối diện, thấy cậu cận thận gỡ túi quà to bự của mình ra, từ bên trong lấy ra một hộp quà tinh xảo, "Đây, chúc cậu năm mới chăm ngoan, à không, chăm chỉ làm việc, tiền đồ xán lạn, gia đình và tình cảm đều như ý."
Hắn nhìn hộp quà được kỳ công chuẩn bị, đáy mắt sâu thẳm, "Tôi không có chuẩn bị quà."
Đột nhiên thấy hơi hối hận.
"Đây là quà của ông già tuyết, chỉ cần nhận, không cần đáp lễ." Ông già tuyết run giọng như đang nén cười.
Lục Huyền Âm nâng mắt, "Cảm ơn cậu." Sau đó hắn bắt đầu vận dụng mớ đầu óc khô khan của mình, nghĩ xem nên tặng gì lại cho cậu.
Ít nhất là không được thua kém món quà này.
Người đối diện gật gù cái đầu, nói, "Được rồi, vậy ông già tuyết chuẩn bị đi đây."
Lục Huyền Âm giật nảy mình, "Cậu..." nhưng chưa nói xong thì khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt, cậu đưa tay tháo nón, sau đó cởi cả áo chỉ chừa mỗi cái quần.
"Ông già tuyết đi rồi, tạm biệt ông ấy đi." Cậu cười nói, tay thì nhét râu nón vào cái túi bự của mình.
Lát sau, hắn mới đáp, "Tạm biệt."
Duệ Thư Bạch nhăn mặt, "Ngài Đại tá, ngài nghiêm túc quá đi."
Lục Huyền Âm vô thức khẩn trương, cậu nói vậy có phải hắn rất nhạt nhẽo không?
Nhưng hắn không biết nên nói gì.
Lần đầu tiên có người làm như vậy với hắn.
Nói thật, cho tới bây giờ hắn còn hơi mơ màng.
Duệ Thư Bạch thấy hắn ngẩn người thì bật cười, cậu mở túi ôm ra một đống lon bia.
Lục Huyền Âm ngăn tay cậu, "Cậu muốn làm gì?"
"Uống bia.
Giáng sinh không nên uống sao?"
Hắn vẫn đè tay cậu, "Cậu biết uống sao? Khuya rồi đừng làm ẩu."
Cậu bĩu môi, "Anh không uống thì thôi, tôi mang về tự mình uống."
Tốn công cậu chuẩn bị đầy đủ, chất lượng như thế lại bị người ta từ chối, đau lòng quá đi.
Hắn thấy cậu không vui, não còn chưa kịp động miệng đã nói, "Uống."
Nói ra xong mới thấy bản thân thiếu kiên định thế nào.
Có lẽ đám người kia thường ngày trù hắn nên bây giờ hắn mới có khắc tinh như cậu.
Duệ Thư Bạch lập tức trải lon ra, cậu cong mắt, "Yên tâm, nồng độ cồn không nhiều, chủ yếu cho vui thôi, vả lại tôi uống được."
Và kết quả của "cho vui" và "được" là...!
"...!Lục, Lục Huyền Âm, anh đâu rồi?"
Lục Huyền Âm ngồi kế bên đen mặt, kéo cái tay đang quơ loạn xạ của con ma men, "Uống được của cậu đây sao?"
Hắn có điên mới tin cậu lần nữa.
Một lon rưỡi.
Chưa được hai lon, mà người đã như cọng bún, ngả trái ngả phải.
"Được, được mà.
Sao không uống nữa?"
Nói rồi giơ tay định kéo một lon.
Sau đó bàn tay trắng nõn bị đánh một cái, "Còn muốn uống?", đánh không nặng, như là phủi bụi vậy, nhưng lại làm con ma men kinh hãi, "A a, đánh tôi? Ai dám đánh tôi, tôi mách mẹ...hu hu...mẹ ơi..."
Lục Huyền Âm thấy cậu giở trò thì vừa tức vừa buồn cười, sau đó lại cảm thấy bản thân hơi quá đáng, tự dưng lại đánh con người ta, "Được rồi, đừng khóc, tôi đưa cậu về nhà."
Bên ngoài tuyết đổ lớn, hắn lại đang phân vân giữa giữ người và tiễn người.
Một luồng suy nghĩ chiếm cứ lí trí hắn, hắn nhìn người mặt đỏ tai hồng dựa bên sopha, miệng lâu lâu còn uất ức mà "hức hức" hai cái, thôi thì cho cậu ở nhờ đi, ngày mai lại lí do sau.
"Duệ Thư Bạch...?"
Cậu mơ màng mở mắt, đôi mắt lèm nhèm nước nheo lại, lầm bầm, "Đừng ồn..."
Hắn mím môi, ừ thì cuối cùng cũng có người bảo hắn đừng ồn cơ đấy.
"Tôi đưa cậu lên phòng."
Nói rồi định ôm cậu lên thì ma men nhảy dựng, "Đừng chạm vào tôi!"
Hắn bị hét nên dừng tay, sau đó nghe cậu hét, "Lục Huyền Âm, Lục Đại tá, có người muốn bắt cóc tôi!" Nói rồi lồm cồm dùng hai tay hai chân bò đi, nom vô cùng gấp gáp, chỉ là do say rượu nên dáng vô cùng buồn cười.
Lục Huyền Âm lần đầu cảm thấy lực bất tòng tâm như vậy, thẳng thừng vươn tay nắm eo cậu kéo về, "Đừng chạy lung tung."
Cậu giãy giụa dữ dội, tay chân đều quơ quào về phía trước, "Á á!! Lục Huyền Âm..."
Hắn không biết nên vui hay nên buồn vì lúc cậu cho rằng mình bị bắt thì không ngừng kêu tên hắn.
Ờm, thực ra vui nhiều hơn buồn, không, không hề buồn, rất vui.
Hắn khóa tay cậu, trông nhỏ nhắn mà khi say lại có lực gớm, nhưng làm sao có thể bì lại ngài Đại tá, hắn nhếch môi, "Nhìn xem tôi là ai?"
Duệ Thư Bạch ngưng giãy, phì phò đưa mặt đến gần, hơi thở đan vào nhau làm ngài Đại tá nháy mắt cứng đơ.
Nhưng ma men làm sao phát hiện ra, cậu nhìn một lúc lâu, sau đó chậm rì rì tổng kết, "Ờm, Lục...!Lục Huyền Âm..." Nói rồi liền kéo khoảng cách ra một khoảng, Lục Huyền Âm lúc này mới có không khí để thở.
Cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm.
Hắn thở dài, kéo cậu, "Đi ngủ được chưa?" Âm cuối dịu dàng pha chút bất đắc dĩ làm hắn cũng giật mình.
Nhận được cái gật đầu thì hắn mới ôm ngang cậu lên bước lên lầu.
Duệ Thư Bạch sắc tâm không giấu nổi lúc say, vô cùng tự nhiên mà ôm cổ người ta, gác đầu lên vai mà thở đều đều.
Đặt người xuống giường, hắn lại có chút không nỡ đi ra.
Bèn ngồi xuống bên cạnh, dém chăn kỹ càng cho cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em, truyện Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em , đọc truyện Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em full , Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em full , Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em chương mới